Sắc mặt Bạc Tuấn Phong tối sầm lại, không nói một lời và cũng không thể hiện thái độ gì, nhưng hoàn toàn có thể thấy rõ anh đang rất tức giận.
Vân Giai Kỳ cảm thấy vô cùng cô biết răng Bạc Tuấn Phong tạm thời không nổi giận là vì ở đây có rất nhiều người.
Đợi đến khi về đến nhà chưa biết chừng người đàn ông này sẽ lại nổi cơn ghen tuông cho mà xem.
Đến cả Cung Bắc mà anh còn ghen tuông được chứ đừng nói là Cung Phi.
Nhưng cô không thể nói với Bạc Tuấn Phong rằng Cung Phi là em trai của cô được.
Kể cả có biết Cung Phi là em trai của cô thì anh vẫn sẽ ghen với cả em trai của mình.
Cung Bắc nói: “Chú, chú đang chọc gậy bánh xe đấy à” Vân Giai Kỳ hung hăng gật đầu: “Đúng vậy, rõ ràng là anh đang chọc gậy bánh xe.”
“Không phải chứ?” Cung Phi nhìn Bạc Tuấn Phong: “Anh họ, anh dễ ghen như vậy sao?” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Nói đủ chưa?” Cung Phi nghe thấy giọng điệu của Bạc Tuấn Phong, biết rằng người đàn ông này đang tức giận liền thức thời không nói thêm gì nữa.
Cung Phi nói: “Cung Bắc, cháu đừng ở đây làm bóng đèn cản trở người ta nữa.
Đi thôi, chú dẫn cháu đi chơi các trò khác” Nói xong, anh ta bế Cung Bắc và rời đi.
Khi Cung Phi đi rồi, Vân Giai Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Bạc Tuấn Phong lạnh lùng không lên tiếng, cô bước tới chủ động khoác lấy tay anh, nhưng người nào đó vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có bất kì phản ứng nào.
Cô đột nhiên nói: “Sao anh lại đến đây?” Bạc Tuấn Phong không trả lời.
chỉ đành quay mặt ra ngoài cửa sổ, cho đến khi cáp treo từ từ lên đến điểm cao nhất cô mới có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của công viên giải trí.
Bạc Tuấn Phong đột nhiên châm một điếu thuốc.
Điếu thuốc anh hút là mùi bạc hà, không nồng, thậm chí có mùi thơm rất thanh tỉnh.
Trong làn khói mờ ảo, khi nhìn từ góc nhìn của Vân Giai Kỳ có thể thấy hàng lông mi dày đặc đan xen vào nhau của anh.
Anh rất hợp với mặc những đồ sang trọng như đồ tây và đi giày da, trông cực kỳ oai hùng và đẹp trai.
Thấy anh vẫn không nói gì, giọng điệu Vân Giai Kỳ cũng dịu đi một chút: “Được rồi, anh đừng giận nữa mà, anh sẽ không vì lời nói của Cung Phi mà tức giận đấy chứ?”
“Em trốn trong vòng tay cậu ta?” Bạc Tuấn Phong cuối cùng cũng lên tiếng.
Sắc mặt Vân Giai Kỳ đột nhiên đỏ bừng: “Tôi… Tôi thực sự rất sợ”
“Sợ thì có thể không chơi mà?”
“Cung Bắc muốn chơi, tôi chỉ đành xả thân vì nghĩa.
Ai mà ngờ… nhà ma lại đáng sợ như vậy” Nghe vậy, Bạc Tuấn Phong đột nhiên hỏi: sao?” Rất đáng sợ…” Vân Giai Kỳ chột dạ cúi đầu.
“Tôi… Tôi rất sợ bóng tối, trong tình cảnh đó tôi không có cảm giác an toàn.
Nói một cách đáng xấu hổ thì lúc đó tôi chỉ nóng lòng muốn trốn vào vòng tay của Cung Bắc” Bạc Tuấn Phong nói: “Ngồi qua đây” Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên thì thấy anh đã dập tắt điếu thuốc trong hộp thuốc lá, lúc này cô mới từ từ ngồi sang bên đó.
Bạc Tuấn Phong đưa tay ra và ôm cô vào lòng: “Còn sợ không” Vân Giai Kỳ bật cười nói: “Tôi không còn ở trong nhà ma nữa, đương nhiên là không sợ rồi” Bạc Tuấn Phong nói: “Anh không thích”
“Hử?”
“Anh không thích thấy em thân mật với những người đàn ông khác” Mặc dù không trực tiếp nhìn thấy nhưng anh có thể tưởng tượng ra cảnh Vân Giai Kỳ đang trốn trong vòng tay của Cung Phi.
Khi nghĩ đến điều đó, anh cảm thấy như đang bị đâm vào tim vậy..
Danh Sách Chương: