Cô đi tới vườn hoa đẳng sau bệnh viện, cô đợi một lúc thì nghe thấy giọng nói của Vân Mạn Nhi.
“Chú à, chú dẫn cháu đi đâu thế?”
“Cháu im lặng đi”
“Hừ.
Chú hung dữ quá.
Cháu muốn ông nôi, cháu không muốn chú”
Vân Gia Kỳ lập tức đứng dậy, đi về phía nơi phát ra âm thanh.
Ngay sau đó cô nhanh chóng nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đang bế Mạn Nhi đi tới.
Cô vội vàng đi tới, trong tay đang cầm một hộp nhạc, hy vọng khi Mạn Nhi nhìn thấy hộp nhạc thì có thể nhớ lại khoảng thời gian ấm áp giữa hai mẹ con cô.
Mạn Nhi cũng nghe thấy âm thanh Vân Giai Kỳ đang đi tới, cô bé theo bản năng quay đầu lại nhìn khi vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
“Lại là cái cô xấu xa đó”
Bước chân của Vân Giai Kỳ ngừng lại một lát, cảm thấy trong lòng đau nhói thế nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại tinh thần đi tới trước mặt Vân Mạn Nhi, cố gắng nặn ra nụ cười: “Mạn Nhi, cô không phải người xấu, cô là mẹ của cháu, cháu không nhận ra cô sao?”
“Tôi nhận ra cô.
Cô chính là người phụ nữ xấu xa đã bắt cóc tôi năm năm trước.
Sao tôi không biết cô chứ?”
Mạn Nhỉ tức giận lên tiếng: “Tôi không muốn nhìn thấy cô.
Cô mau đi ra đi”
Vân Mạn Nhi bắt đầu giãy ra khỏi vòng ôm của Bạc Tiêu Dương, bàn tay nhỏ bé vỗ võ vào người Bạc Tiêu Dương.
Bạc Tiêu Dương nắm lấy tay cô bé, nói với cô bé: “Mạn Nhi, cháu xem kỹ một chút xem cô ấy là ai.”
Mạn Nhỉ lên tiếng: “Cháu biết cô ta là ai.
Cô ta tên là Vân Giai Kỳ, là một người lừa đảo.
Là một người phụ nữ xấu xa”
“Cô ấy là mẹ của cháu”
“Không phải, không phải.”
Mạn Nhi ra sức giấy dụa, cô bé vùng vẫy vô cùng mạnh mẽ, Bạc Tiêu Dương không thể không thả cô bé xuống đất.
Chân cô bé vừa chạm đất, cô bé liền vội vàng quay người chạy vào trong.
Bạc Tiêu Dương nhanh tay bắt cô bé kéo trở lại.
“Cháu không được chạy”
“Hu hu hu.
Chú bắt nạt cháu.
Chú, chú cũng là người xấu.
Chú với cái cô xấu xa này là một nhóm”“
Bạc Tiêu Dương không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc.
Cô bé không chịu nghe lời, cậu ta ra sức nắm lấy cô bé, đẩy cô bé đến trước mặt Vân Giai Kỳ, thấp giọng lên tiếng: “Cháu không được phép chạy loạn.”
Mạn Nhi cảm thấy ta quá hung dữ, ánh mắt nhanh chóng trở nên đỏ ửng, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống, hai mắt ngấn nước nhìn Vân Giai Kỳ, cắn môi cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng.
Vân Giai Kỳ ôm chặt hộp nhạc, khuyu gối xuống trước mặt cô bé, sau đó đưa hộp nhạc tới trước mặt cô bé.
“Mạn Nhi, con còn nhớ hộp nhạc này không? Trước đây con vẫn luôn đặt nó ở đầu giường, tối nào cũng nghe nhạc trong đây để ngủ.
Con cũng từng nói con chính là thiên sứ nhỏ, dẫn tay mẹ cùng khiêu vũ với con đấy.
Con quên hết rồi sao?”.
Danh Sách Chương: