“Vân Ngọc Hân, đây chẳng phải là điều cô muốn sao? Chúc mừng cô đạt được mục tiêu! Chính tay cô đã giết chết anh ấy!”
Ngừng một chút, Vân Giai Kỳ lại hỏi: “Khi nào thì cô thả người?”
‘Vân Ngọc Hân che miệng, rốt cục cũng kiềm chế được cảm xúc, trên mặt hiện lên vài phần lạnh lùng, “Muốn tôi thả người đi cũng được thôi, một mình cô đến đây, nhưng chỉ chuộc được một người thôi”.
Xin hãy đọc truyện tại _ TRUМtrцye И.
VЛ _
Vừa nói, cô ta vừa cầm điện thoại di động đi đến trước chiếc lông, nói với Vân Giai Kỳ: “Cung Bắc và Bạc Vũ Minh, ai sống ai chết là do cô chọn! Hai đứa trẻ này, chỉ có một đứa được sống”
Đầu dây bên kia đột ngột im lặng một lúc lâu.
Hơi thở của Cung Bắc vì vậy mà cũng trở nên nặng nề Cậu nhìn Tiểu Vũ Minh trong vòng tay của mình, Vũ Minh dường như cũng có dấu hiệu sắp tỉnh lại, đôi mắt Cung Bắc đỏ hoe, đột nhiên lớn tiếng nói: “Mẹ!
Mẹ mang Vũ Minh đi đi!”
Vân Giai Kỳ nghe thấy giọng nói của Cung Bắc vang lên ở đầu dây bên kia, sự đau đớn lập tức lan tràn khắp cơ thể Đó là giọng của Cung Bắc!
Cậu bé muốn cô bảo vệ Vũ Minh.
Vũ Minh đột nhiên tỉnh lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng Cung Bắc hét vào điện thoại: ‘Mẹ ơi… Vũ Minh bị thương nặng lắm.
Mẹ đưa Vũ Minh đi đi! Con muốn ở với mẹ”
‘Vân Ngọc Hân cũng giật mình.
Sợ chết là bản năng của con người.
Không ai có thể bình tĩnh như vậy khi đối mặt với cái chết.
Nhưng Cung Bắc lại lựa chọn để Vân Giai Kỳ bảo vệ Vũ Minh!
Đứa trẻ này, một lần nữa phải khiến cô ta nhìn nhận lại bằng ánh mắt khác.
“Mẹ ơi… đưa Vũ Minh đi đi!
Tiểu Vũ Minh lúc này mới có phát ứng, cậu bé cọ cọ vào lòng Cung Bắc: “Đừng..”
ïy cũng hét vào điện thoại: “Hãy bảo vệ anh con!”
Vân Ngọc Hân hừ lạnh một tiếng: “Chúng mày quả là yêu thương nhau! Tuy nhiên ai mới là người được cứu không phải do chúng mày quyết định, mà người quyết định chính là mẹ chúng mày kìa!”
Đầu dây bên kia vẫn vô cùng yên tĩnh.
Vào khoảnh khắc một áp lực vô hình bao quanh đấy nơi đây bỗng tiếng nói nặng nề của Vân Giai Kỳ vang lên.
“Cung Bắc…”
Cung Bắc vô cùng sững sờ.
Vân Giai Kỳ lặp lại một lần nữa: “Thả Cung Bắc ra”
Khuôn mặt của Tiểu Vũ Minh thả lỏng một chút.
Mặc dù giữa cậu và Cung Bắc, Vân Giai Kỳ lại chọn Cung Bắc mà không chọn cậu, nhưng cậu không hề cảm thấy tức giận.
Nếu như chỉ có thể trao đổi được một người, vậy thì cậu tình nguyên ở lại đây với mẹ.
Dù sống hay chết, ít nhất, mẹ cũng không phải chịu cảnh đơn độc.
Bao nhiêu cảm xúc mà Cung Bắc đè nén suốt bấy lâu nay đột nhiên bùng phát.
Cậu vùi mặt vào cổ Tiểu Vũ Minh, khóc trong tuyệt vọng: ‘Không… anh không muốn rời xa em và mẹ…”
Dù bị đánh đập tàn bạo đến đâu, cậu cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Nhưng cậu không ngờ rằng, mẹ sẽ trao đối với cậu, trở thành con tin với Tiểu Vũ Minh, cậu bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng rơi trên gương mặt Tiểu Vũ Minh.
Cậu không muốn đi!
Cậu sợ rằng lần rời xa này sẽ trở thành một cuộc sinh ly tử biệt!.
Danh Sách Chương: