Trần Khánh Linh nhìn ảnh chụp trong di động, cô ta âm thầm quyết tâm đợi có cơ hội cô ta nhất định sẽ để Bạc Tuấn Phong nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Cô ta sẽ để anh biết người phụ nữ này ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác ra sao sau lưng anh.
Thấy Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên xuất hiện ở khách sạn, Trần Khánh Linh lại có lý do nghi ngờ hai người này vào khách sạn thuê phòng lén lút yêu đương vụng trộm.
Trần Khánh Linh đắc ý không thôi.
Lần trước khi bạn học.
mặt Vân Giai Kỳ khiến cô ta làm trò cười cho thiên hạ.
Không nghĩ tới hôm nay thế nhưng cô ta lại có cơ hội năm được nhược điểm của cô và Tống Hạo Hiên.
Nghĩ đến đây Trần Khánh Linh lặng lẽ lưu giữ tấm ảnh sau đó im lặng không một tiếng động rời đi.
Tống Hạo Hiên nói với Vân Giai Kỳ: “Giai Kỳ, em bình tĩnh một chút.
Cha em là ai còn quan trọng không? Nhiều năm như vậy không phải em vân sống rất tốt đó ư?”
Vân Giai Kỳ nói: “Bây giờ em không có tâm trạng nói nhiều với anh”
Lúc này cô không muốn nói gì cả, đầu óc rất rối loạn.
Cứ nghĩ đến cha ruột của cô là một người khác nhưng cô lại không biết rốt cuộc người đó là ai, ngay cả tư cách nhận nhau cũng không có.
Vân Giai Kỳ cảm thấy thế giới này vô lý biết bao.
“Hạo Hiên, anh tới tìm em là có chuyện gì cần nói à?” Vân Giai Kỳ chuyển đề tài nói chuyện.
Kỳ thực bây giờ cô không có tâm trạng nghe Tống Hạo Hiên nói cái gì.
Nhưng nếu Tống Hạo Hiên đã tới, thì nhất định là có lời muốn với cô.
Tống Hạo Hiên nói: “Anh nghe nói rồi, vì em mà Bạc Tuấn Phong âm T đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Bạc.
Chuyện này là thật à?”
“Ừ” Vân Giai Kỳ cũng không phủ nhận.
Cho tới giờ, chuyện Bạc Tuấn Phong náo loạn với nhà họ Bạc đến mức như thế này do cô là phần nhiều.
“Bọn em đang ở bên nhau sao?” Tống Hạo Hiên tiến thêm một bước mà hoài nghỉ hỏi cô.
Vân Giai Kỳ cũng không nói dối: “Ừ”
“Em…”
Tống Hạo Hiên nghẹn họng trong chốc lát: “Bây giờ anh ta mà rời khỏi nhà họ Bạc thì anh ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ có hai bàn tay trăng thôi.
Vậy mà em vẫn muốn ở bên anh ta sao?”
“Dù em và anh ấy có thể bên nhau hay không, thì Hạo Hiên, em biết tấm lòng của anh dành cho em, nhưng em không thể đáp lại anh”
“Giai Kỳ…”
Tống Hạo Hiên đột nhiên ôm lấy cô: “Giai Kỳ, rốt cuộc là anh không băng Bạc Tuấn Phong ở chỗ nào chứ? Thứ Bạc Tuấn Phong có thể cho em thì anh cũng có thể cho em.
Thứ anh ta không cho em được thì anh vẫn có thể cho em được”
“Vấn đề không phải là như vậy.
Tống Hạo Hiên, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng, anh không thể miễn cưỡng em và em cũng không thể miễn cưỡng anh.
Nếu em đã không thích anh, thì làm sao em có thể dây dưa với anh được”
“Anh có thể nguyện ý để em dây dưa mài”
Tống Hạo Hiên lo lắng bấu bả vai của cô và nói: “Giai Kỳ, anh nguyện ý để em đi chung với anh cả đời này!”
“Nhưng em không chấp nhận” Vân Giai Kỳ nói: “Hạo Hiên, anh nhãn tâm làm lỡ cả đời của em sao?”
“Làm sao mà em biết chúng ta bên nhau là làm lỡ cả đời của em chứ?”
“Em không thích anh.
Em thừa nhận, em có tình cảm với anh, nhưng trong thứ tình cảm này trộn lẫn quá nhiều tạp chất phức tạp.
Em mang ơn với anh nhiều hơn là thích”
“Chí ít em vẫn thích anh còn gì?”
Vân Giai Kỳ nói: “Cái thích mà em nói không phải như anh nghĩ.”
“Giai Kỳ, em đừng khiến mọi chuyện rắc rối thêm như thế.
Anh có tình cảm sâu đậm với em, nên anh không ngại em yêu anh ít hơn anh yêu em đâu”
Con ngươi Tống Hạo Hiên tối sầm lại..
Danh Sách Chương: