Bạc Vũ Minh vừa bước vào liền nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang đứng trên tầng hai.
Mạn Nhi cũng nhìn thấy rồi, nhưng cô bé lại quay mặt sang một bên, không chút đoái hoài.
Trái tim Vân Giai Kỳ như bị bóp nghẹt, cô lập tức đi xuống tầng, đối diện với Vũ Minh và Mạn Nhi: “Vũ Minh, Mạn Nhi, mừng các con về nhài” Vũ Minh một chút cũng không mở miệng.
Mạn Nhi bĩu môi nói: “Đây không phải nhà của con!” Căn biệt thự này rất lớn, nhưng đối với Mạn Nhi mà nói, nơi đây lại xa la đến vậy.
Khiến cho cô bé không có bất kỳ cảm giác ở nhà nào.
Khuôn mặt Vân Giai Kỳ hơi cứng lại, nhẹ nhàng nói với hai Túi Sữa Nhỏ: “Phòng của các con, mẹ đã chuẩn bị tươm tất rồi, con có muốn ở cùng phòng với anh con không?” Mạn Nhi vẫn không nói gì.
Trong một khoảnh khắc, Vân Giai Kỳ có chút lúng túng.
Tình yêu chan chứa cô dành cho Mạn Nhi, không biết nên nói ra như thế nào, bởi vì, bất kể cô cảm thấy gì, bất kể cô yêu thương Mạn Nhi như thế nào, Mạn Nhi đều không chấp nhận cô, trong một khoảnh khắc cô thấy thất vọng.
Tiểu Vũ Minh nói: “Con muốn đi xem phòng” Vân Giai Kỳ lúc này mới lấy lại tinh thần, đưa tay về phía tiểu Vũ Minh: “Để mẹ dẫn con đi, được không?” Vũ Minh nhìn vào lòng bàn tay Vân Giai Kỳ.
Cậu bé do dự hồi lâu rồi mới lặng lẽ đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay của cô.
Trái tim Vân Giai Kỳ như được sưởi ấm.
Cô nắm lấy tay cậu bé, bao bọc bàn tay nhỏ bé của Vũ Minh trong lòng bàn tay, cùng cậu bước lên tâng.
Bạc Tranh Phong cũng bế Mạn Nhi đi sau Vân Giai Kỳ.
Vân Giai Kỳ dắt tay Vũ Minh đến cửa căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Khi bước vào, mọi góc phòng hiện ra trước mắt, tất cả đều được bố trí một cách ấm áp.
Bạc Vũ Minh thoáng qua đã nhìn thấy bức ảnh Vân Giai Kỳ và Mạn Nhi chụp chung được cô đặt ở chiếc tủ đầu giường.
Cậu bé tiến lại gần, thuận tay cầm bức ảnh lên liền nhìn thấy Mạn Nhi 3 tuổi đang tựa người trong lồng ngực của Vân Giai Kỳ, hai người họ nét mặt tươi cười rạng rỡ, rất có dáng vẻ của 2 mẹ con.
Mạn Nhi cũng nhìn thấy bức ảnh, nhưng cô bé lại không có chút ký ức nào về nội dung trong đó.
Vân Giai Kỳ thấy Vũ Minh cứ chăm chú nhìn bức ảnh bèn nói: “Đây là bức ảnh chụp lúc Mạn Nhi 3 tuổi, còn có bức này..” Cô cầm lên một bức ảnh khác rồi đưa cho Vũ Minh: “Đây là lúc Mạn Nhi 4 tuổi” Bạc Vũ Minh nhận lấy bức ảnh.
Lúc 4 tuổi, đúng là nhìn vẫn khác so với Mạn Nhi bây giờ.
Hồi đó Mạn Nhi trắng trẻo hơn, bé nhỏ hơn, giống như một con búp bê bằng sứ xinh đẹp vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạc Vũ Minh nhìn thấy bức ảnh này.
Trước kia, Vân Giai Kỳ luôn giữ gìn những bức ảnh này, từ trước đến giờ đều không muốn mang ra.
Mạn Nhi trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu nói: “Con không muốn nhìn thấy mấy bức ảnh này” Vân Giai Kỳ có chút bối rối nhìn về phía Mạn Nhi, sắc mặt lộ vẻ lúng túng, thận trọng hỏi cô bé: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì, con không muốn nhìn thấy cô” Mạn Nhi giọng điệu lạnh lùng nói.
Vân Giai Kỳ nhíu mày.
Mỗi lần Mạn Nhi nói những lời nói thoáng qua, cô đều cảm thấy mình như bị hàng ngàn mũi kim xuyên qua tim vậy.
Thấy Mạn Nhi không thích mình, cũng không muốn nhìn thấy mình, cô cụp mắt xuống có phần cô đơn, im lặng bắt đầu cất những bức ảnh đi.
Bạc Vũ Minh nhìn theo bóng lưng cô đơn của Vân Giai Kỳ, không hiểu sao trong lòng có chút nhói đau.
Cậu bé đột nhiên cầm bức ảnh lên, nói với Vân Giai Kỳ: “Mẹ có thể tặng con bức ảnh này được không ạ?”
Vân Giai Kỳ vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao vậy?”
“Vì trong bức ảnh này, con thấy em gái con rất đáng yêu” Nói rồi, Bạc Vũ Minh còn nhẹ nhàng đặt khung ảnh xuống đầu giường.
Câu nói này của cậu bé khiến Vân Giai Kỳ cảm thấy ấm áp hơn một chút..
Danh Sách Chương: