“Cô không cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ khi đưa cái loại giấy tờ này cho tôi xem sao? Cho dù trong bụng cô có đứa con của Bạc Tuấn Phong thì sao chứ? Anh ta sẽ thừa nhận hả?”
Nghe vậy Lâm Thanh Thủy lập tức im miệng.
“Cô có bản lĩnh mang thai đứa bé này thì cũng phải có bản lĩnh khiến anh ta thừa nhận đây là con anh ta! Nếu anh ta thừa nhận đứa trẻ này thì Vân Giai Kỳ tôi sẽ không phản đối câu nào!”
Giọng điệu của Vân Giai Kỳ vô cùng kiên quyết khiến cho.
Lâm Thanh Thủy không phản bác được câu nào.
Cô ta có gan dám đi khiêu khích cô nhưng lại không có lá gan buộc Bạc Tuấn Phong thừa nhận đứa bé này là con của anh.
Như Vân Giai Kỳ đã nói, chưa chắc Bạc Tuấn Phong sẽ thừa nhận đứa bé này!
“Lâm Thanh Thủy, tại sao cô lại để bản thân chịu thiệt như thế chứ? Cô cho rằng có một đứa con thì có thể buộc chặt trái tim của một người đàn ông ư? Nhưng người đàn ông đó chính là Bạc Tuấn Phong đấy! Cô cho rằng anh ta sẽ vì một đứa bé mà từ bỏ tôi để đến với cô sao?”
“Nếu anh ta thật sự làm như thế, vậy thì loại đàn ông này Vân Giai Kỳ tôi cũng khinh thường! Nếu như anh ta không thừa nhận đứa con của cô thì tất cả những chuyện cô đang làm này là vì cái gì chứ?”
Lâm Thanh Thủy nói: “Cho dù Bạc Tuấn Phong không thừa nhận thì người nhà họ Bạc cũng sẽ thừa nhận!”
“Vậy thì sao chứ? Anh ta đã cắt đứt quan hệ với người nhà họ Bạc rồi.
“Cô nói cái gì?” Lâm Thanh Thủy dường như không chấp nhận được mà đứng bật dậy: “Không thể nào!”
“Những điều tôi nói đều là sự thật.
Người nhà họ Bạc không thừa nhận tôi, vì tôi mà Bạc Tuấn Phong đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạc.
Hôm nay, cô cùng với đứa trẻ này đi đến nhà họ Bạc, đi đến trước mặt Bạc Ngạn Thiên, cô có dám không?
Cho dù Bạc Ngạn Thiên có thừa nhận đứa trẻ này thì sau khi nó được sinh ra thì sẽ có quan hệ gì với cô chứ? Cô cho rằng nhà họ Bạc sẽ để cho một kẻ không đâu như cô tính kế họ sao?”
Toàn thân Lâm Thanh Thủy đang không ngừng run lên, nói không lên lời.
Vân Giai Kỳ gặng hỏi với một giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Tôi hỏi cô, tại sao cô lại mang thai được đứa trẻ này?”
Lâm Thanh Thủy không nói lời nào.
“Không muốn nói đúng không? Có muốn tôi gọi điện bảo Bạc Tuấn Phong đến đây cùng cô hai mặt một lời không?”
Lâm Thanh Thủy nói: “Cô cứ gọi anh ấy đến đi! Tôi cũng muốn nhìn xem anh ấy có muốn nhận đứa con này không!”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi thấy cô đúng là kiểu người chưa gặp quan tài chưa đổ lệ mà! Bây giờ cô lập tức gọi điện cho Bạc Tuấn Phong đi, tôi sẽ ở đây chờ anh ta với cô”
Lâm Thanh Thủy cắn răng, lấy ra điện thoại của mình ra gọi cho Bạc Tuấn Phong.
Điện thoại vừa vang lên một chuông đã bị cúp máy luôn rồi.
Lâm Thanh Thủy vẫn không cam lòng, tiếp tục bấm điện thoại gọi, thế nhưng lại phát hiện số của cô ta bị cho vào danh sách đen.
Dường như cô ta không thể chấp nhận việc này, hai mắt trừng to như vừa chịu một cơn kích thích cực mạnh.
Vân Giai Kỳ thương cảm nói: “Ngay cả điện thoại của cô mà anh ta cũng không muốn nghe, Lâm Thanh Thủy à, cô nên làm gì bây giờ đây? Nhìn cô thế này tôi cũng thấy tội nghiệp thay cô đấy”
“Cô!” Lâm Thanh Thủy tức đến mức không nói thành lời.
Vân Giai Kỳ đứng dậy, trên mặt cô không có biểu cảm nào: “Lâm Thanh Thủy, cô thật là đáng thương, kiểu đàn ông như Bạc Tuấn Phong, loại phụ nữ như cô chẳng có tư cách tơ tưởng đến đâu!”
Vân Giai Kỳ quay người chuẩn bị rời đi..
Danh Sách Chương: