Vân Giai Kỳ lờ mờ hiểu được gì đó: “Bạc Tuấn Phong, anh đừng nói với tôi là giác mạc đã cấy ghép cho tôi là của Vân Ngọc Hân đấy?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cô còn giả ngu à? Cô còn tính diễn đến khi nào nữa?”
Vân Giai Kỳ không thèm để ý đến ông ta, cô quay sang hỏi Bạc Tuấn Phong; “Bạc Tuấn Phong, anh trả lời tôi đi”
Bạc Tuấn Phong nói: “Đúng vậy”
Anh vốn không muốn nói chuyện này cho Vân Giai Kỳ biết nhưng không ngờ rẳng Bạc Ngạn Thiên lại như sấm rền gió cưồn mà chạy tới nhanh như thế: Vân Giai Kỳ vừa nghe nói giác mạc của minh lấy từ trên người Vân Ngọc Hân thì nét mặt cô trở nên cực kỳ sợ hãi: “Tại sao anh lại làm như vậy..”
Tại sao anh lại lấy giác mạc của Vân Ngọc Hân cho cô?
Cô vốn không cần cái giác mạc đó của Vân Ngọc Hân!
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cô còn làm bộ làm tịch gì nữa, cô còn mặt mũi để hỏi sao? Nếu không phải là chủ ý của cô thì Tuấn Phong nó có làm không hả?”
Khuôn mặt Vân Giai Kỳ đỏ cả lên: “Ông à, ông nghĩ cho kỹ trước khi nói một chút điITôi kính trọng ông vì ông là trưởng bối, ông đừng cậy mình lớn tuổi mà lên mặt! Cái gì gọi là ý của tôi? Ông cho rằng tôi cần giác mạc của Vân Ngọc Hân à? Dù cô ta có hiến cho tôi thì tôi cũng cảm thấy vô cùng dơ bẩn nữa ấy!
Lấy giác mặt của loại người này cấy ghép vào mắt của tôi ư, ông nghĩ tôi sẽ báng lòng sao?”
“Cô nói cái gì vậy hả?”
“Tôi không cần giác mạc của Vân Ngọc Hân! Bây giờ phẫu thuật gỡ xuống là được chứ gì! Cả cái thế giới này không có lấy nổi cái giác mạc của người khác phù hợp với tôi à, sao tôi phải dùng của cô ta chứ? Chẳng lẽ giác mạc của cô ta cao quý hơn sao? Tôi chỉ cảm thấy nó rất dơ bẩn mà thôi”
Bạc Ngạn Thiên bị tức giận đến mức suýt nữa bệnh tim lại tái phát Ông ta được đỡ sang một bên, nhìn Bạc Yến Phong rồi lại nhìn về phóa Vân Giai Kỳ, ánh mắt kia quả thực là hận thấu xương “con yêu nữ” trước mặt mình!
Lâm Tính Anh vừa bước vào phòng bệnh đã nghe được tiếng cãi vã.
Khi thấy Bạc Ngạn Thiên tới, bà ta xấu hổ nói: “Ông cụ Bạc”
Bạc Ngạn Thiên xoay người, ông ta nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh thì hơi kinh ngạc: “Lâm Tĩnh Anh, cháu làm gì ở đây vậy?”
Ông ta nhìn Lâm Tính Anh rồi lại nhìn Vân Giai Kỳ.
“Cháu tới để chăm sóc Giai Kỳ” Lâm Tĩnh Anh nói.
“Cháu tới chăm sóc nó ư? Vậy Ngọc Hân thì sao?”
“Ngọc Hân..” Lâm Tính Anh đoán Bạc Ngạn Thiên đã biết chuyện này, bà ta lập tức phủ nhận quan hệ: “Cháu đã không còn là người của nhà họ Vân nữa”
“Cháu đang nói cái gì vậy?”
Lâm Tĩnh Anh nói: “Cháu với Vân Lập Tân sớm đã không còn tình cảm với nhau, chỉ là trong khoảng thời gian này có quá nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra nên cháu không thế ly hôn với ông ấy! Nhưng mà bây giờ chuyện ly hôn chỉ là vấn đề giấy tờ mà thôi!”
‘Vân Lập Tân rất khôn ngoan, cho dù ly hôn thì bà ta cũng đừng hòng có.
được nửa phần chỗ tốt Vi vậy dù có ly hôn sớm hay muộn gì thì cũng như nhau mà thôi.
Đó là bà tà mình không bước ra khỏi nhà họ Vân.
Bây giờ bà ta chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Vân Giai Kỳ, đợi đến khi cô bình an vô sự mà xuất viện trở về nhà, bà ta sẽ lập tức giải quyết vấn đề này một cách đàng hoàng, Bạc Ngạn Thiên nói với vẻ mặt khó tin: “Đang yên đang lành sao cháu lại đột nhiên ly hôn?”
“Cái này bác phải hỏi ông ấy! Ông ấy đưa một vũ nữ về nhà, còn muốn đưa cô ta lên làm Vân thái thái, cháu còn không biết thức thời mà nhường vị trí này sao cho cô ta sao?”.
Danh Sách Chương: