Giai Kỳ lập tức đi qua, cất tiếng hỏi: “Đang chơi xếp hình sao?” Mạn Nhi không nhìn cô, nhưng Tiểu Vũ Minh lại đáp lại cô một tiếng: “Vâng, không xếp được nữa” Không xếp tiếp được nữa.
Giai Kỳ nhìn qua, phát hiện Tiểu Vũ Minh xếp sai vài chỗ, thế là chỉ ra cho cậu bé: “Chỗ này xếp không đúng, không ăn khớp nha” Tiểu Vũ Minh nhìn một chút, lúc này mới phát hiện ra rằng đúng là bức tranh không đúng.
Chẳng trách cậu bé cảm thấy không xếp tiếp được nữa.
Thì ra là đã sai ngay từ khi bắt đầu.
Giai Kỳ đến bên cạnh Tiểu Vũ Minh ngồi xuống, nói: “Cô có thể chơi xếp hình cùng hai đứa không?” Tiểu Vũ Minh im lặng gật đầu.
Mạn Nhi thấy anh trai gật đầu rồi cũng gật đầu theo.
Giai Kỳ như nhận được cổ vũ.
Ít nhất thì Mạn Nhi cũng không có biểu hiện ra sự kháng cự nào nữa.
Cô gỡ toàn bộ các mảnh ghép ra, sau đó không hề vội vàng ghép lại, mà nhìn sơ qua bức tranh gốc trước, sau khi nhớ được bức tranh gốc rồi mới bắt đầu kiên nhẫn dạy Tiểu Vũ Minh xếp lại.
“Đầu tiên chúng ta hãy phân loại các miếng có cạnh thẳng ra, những miếng có cạnh thẳng này chính là viền bên ngoài của bức tranh, xếp những miếng này vào trước, con xem, chỗ này…” Giai Kỳ kiên nhẫn chỉ từng chút từng chút một.
Tiểu Vũ Minh nghe theo lời cô nói, phân loại các mảnh ghép ra từng miếng, chưa đầy nửa tiếng đã xếp được một nửa.
Mạn Nhi trong lòng muốn hét lớn thật kì diệu!
Không thể không nói, thật lợi hại mà!
Một bức tranh lớn như vậy, cô bé lúc đầu nhìn thấy đầu óc muốn quay cuồng choáng váng.
Nhưng sau khi Giai Kỳ tỉ mỉ hướng dẫn qua một lượt, cứ như vậy mà xếp một cách thuận lợi dễ dàng.
Chỉ trong vòng một buổi chiều rất nhanh chóng đã có thể xếp xong.
Mạn Nhi từ đầu vẫn luôn im lặng quan sát, một lúc sau cũng xung phong hăng hái cùng xếp hình, đến khi chuẩn bị xếp xong, cô bé cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói với Giai Kỳ một câu.
“Còn ba miếng cuối cùng để cháu xếp cho!”
“Được” Nội tâm Giai Kỳ cảm thấy thật vui vẻ nhẹ nhõm.
Đây dường như là lần đầu tiên Mạn Nhi chủ động nói chuyện với cô từ sau khi cô bé đến đây.
Sau khi Mạn Nhi lần lượt ghép ba mảnh cuối cùng vào xong, nhìn thấy bức tranh đã hoàn chỉnh, tự nhiên có một loại cảm giác vô cùng thành tựu.
“Làm tốt lắm!” MạnN lhi ôm lấy Vũ Minh một cách đây mãn nguyện, nói âu bé: nh à, anh lợi hại thật đó!” Không phải anh lợi hại đâu” Cậu bé nhìn về phía Giai Kỳ, ánh mắt mang theo chút sùng bái.
Mạn Nhi cũng nhìn về phía Giai Kỳ, gương mặt nhỏ bé ửng hồng, vậy mà lại thốt lên một lời khen chưa từng có: “Cô à, cô giỏi thật đấy” Cô…
Giai Kỳ cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Mạn Nhi trước đây luôn gọi cô là “Mẹ”.
Tuy nhiên, so với “Người phụ nữ xấu xa” thì xưng hô “Cô” này cũng không đến nỗi khó chấp nhận.
Có lẽ, thời gian lâu rồi Mạn Nhi sẽ có thể từ từ tiếp nhận cô.
Giai Kỳ ngây người nhìn Mạn Nhi một lúc.
Cô vẫn có chút khó hiểu, tại sao Mạn Nhi lại không phải là con ruột của mình, hiện tại đang có cơ hội, Mạn Nhi đang ở bên cạnh cô, mà cô cũng có thể mang cô bé đi làm xét nghiệm DNA lại một lần nữa.
Nhưng cô sợ là sẽ thất vọng thêm lần nữa..
Danh Sách Chương: