Vu Nhai vẫn núp trong phù văn, loáng thoáng thấy bóng dáng của hắn. Giọng Vu Nhai tràn đầy căm hận, như trung thần bị hãm hại, rất vĩ đại.
- Ha ha ha ha ha ha! Mông thân vương, ngươi nói ta cấu kết với công chúa Ma Pháp đế quốc thì cứ cho là như vậy đi. Dù sao Độc Cô gia chủ đã biết việc này, cũng xem như nhiệm vụ 2linh giác chủ cho, ha ha ha ha ha ha! Cấu kết . . .
- Dù ngươi có vu oan ta như thế nào, thậm chí giết chết ta thì nhi tử của Mông thân vương ngươi vẫn phản quốc. Ngươi cho rằng ta chỉ có bấy nhiêu chứng cứ sao?
- Ngươi còn . . . Lời gì để nói? Ngươi đã thừa nhận cấu kết với công chúa Phong Doanh!
Mông thân vương định hỏi: Ngươi còn chứng cứ gì. Nhưng đệ nhất thân vương mà hỏi câu này là chứng thực Hoàng Phủ Cung phản quốc, gã vội sửa miệng.
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Ta nói rồi, Độc Cô gia chủ biết chuyện này, ngươi tự mình đi hỏi hắn.
Lúc trước Độc Cô gia chủ nói đùa kêu Vu Nhai cua công chúa Nguyệt Lâm Sa làm lão bà, gã sẽ chủ hôn cho. Độc Cô gia chủ sẽ nói rõ chuyện này giúp Vu Nhai, khi đó có người khác nghe được câu này.
Đây không phải cấu kết mà là dụ dỗ.
Vu Nhai lạnh lùng hỏi:
- Bây giờ xin hỏi binh sĩ Bắc Đẩu, các ngươi còn muốn tiếp tục công kích không?
Mông thân vương không thể im lặng, gã chỉ có thể cổ động thế này:
- Loạn thần tặc tử, ngươi cho rằng nói mấy câu có thể ảnh hưởng niềm tin của chiến sĩ Huyền Binh đế quốc ta sao? Ngươi quá coi thường Huyền Binh đế quốc ta. Các tướng sĩ nghe lệnh, mấy thứ kia là phù văn, không phải cái gì thần kỳ. Xông vào, dù lấp đầy cũng có thể che kín thành đất này.
Một quan quân khẽ thở dài:
- Ài, quân lệnh khó cãi, mọi người lên đi.
Quan quân chỉ huy binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh xông vào lỗ hổng nội thành. Binh sĩ không có nhiều sĩ khí, chứng cứ của Vu Nhai kích thích càng khiến bọn họ ủ rũ. Nhưng như quan quân đã nói, lệnh điều binh nằm trong tay Mông thân vương, quân lệnh khó cãi, biết làm sao bây giờ? Chỉ có thể cắn răng công kích.
Phía trước là vực sâu phù văn không biết thông đến đâu.
Đã hai canh giờ trôi qua, kết quả . . . Chưa có kết quả. Mấy ngàn người tràn vào nội thành nhưng như rơi vào vực sâu, không leo ra được, không nghe chút thanh âm. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh không có ý chí chiến đấu giờ càng không muốn tiến lên.
Mông thân vương thì tức giận gào thét:
- Lấp vào, lấp vào đi, ta không tin bên trong là vô cùng tận.
Lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải nhìn nhau.
Đặc biệt là Độc Cô Thanh Hải, trong mắt chứa ý hỏi:
Lão già Mê Thành chớp mắt lấy làm lạ, lại nhớ đến lúc trước Vu Nhai tự tin, lão nhớ lời hắn nói. Phù văn trận ngoài tường thành chỉ là bắt đầu.
- Phù văn trận lợi hại như vậy? Mấy ngàn người tuôn vào nhưng không chút dao động?
- Không đúng, theo lý thuyết thì bên trong bị đổi thành mê cung, toàn bộ bày phù văn trận nhưng vẫn sẽ bị đánh thủng mấy lỗ hổng. Ít nhất có thể nghe tiếng đánh anhu, nhưng sao ta cảm giác tất cả binh sĩ đều rơi vào?
Lão già Mê Thành thầm nghĩ:
- Chết tiệt, tiểu tử này chắc chắn có bí mật.
Mông thân vương không tin tà, rống to:
- Một vạn người, một vạn người này xông vào cho ta!
Một vạn người bị điểm danh bất đắc dĩ xông vào, bọn họ như binh sĩ chịu chết. Người đứng bên ngoài thấy rợn gai óc, như các con thỏ nhỏ nhảy vào mồm cự long.
Không sợ chết nhưng chết thế này thật không cam lòng.
Cùng lúc đó, trung tâm nội thành, đám người Ngọc Vấn Hiền trầm trọng nhìn thứ bọn họ không trông thấy.
- Vu Nhai . . .
Thứ đám người Ngọc Vấn Hiền, Võ Qua, Từ Hắc Tử trông thấy giống như người bên ngoài, chỉ có phù văn bay đầy. Nhưng bọn họ biết trong phù văn có một người đang chiến đấu. Từ đầu đến cuối đám người Ngọc Vấn Hiền trừ cải tạo nội thành ra hầu như chỉ một người chiến đấu.
Nói là hầu như vì tất nhiên không chỉ một mình Vu Nhai, còn bốn đỉnh cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia. Nhưng lúc này bốn người chỉ là hộ vệ, bảo vệ bên cạnh Vu Nhai, không làm gì nhiều. Mọi người chỉ biết Vu Nhai bày phù văn bên trong nhưng không ai, trừ bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia biết bày phù văn nhưthế nào, khó khăn bao nhiêu.
Những người khác vẫn đang cải tạo nội thành, lần nàyđ đào hố. May mắn trong Dao Quang thành có vài chuên gia địa chất.
Nội thành quá nhỏ, muốn chứa mấy vạn binh sĩ mà không đụng độ với người Dao Quang thành là chuyện không thể, trừ phi cả đám Dao Quang thành núp dưới lòng đất. Tạm thời không có tìm được chỗ khác giấu binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh.
Sau khi thành bị phá, mọi người ngừng cải tạo ngõ nhỏ mê cung, bắt đầu đào hố.
Lúc này bên ngoài có một vạn người sắp vào, đám người Dao Quang thành nên núp trong hang.
Ngọc Vấn Hiền nhìn Vu Thiên Tuyết bên cạnh, nói:
- Bá mẫu yên tâm, Vu Nhai sẽ không bị gì. Chúng ta xuống trước đi.
Diễm tỷ bên cạnh Tiết tổ trưởng theo sát bảo vệ Vu Thiên Tuyết, đang chuẩn bị vào hang thuộc về Vu gia.
- Ừm! Ta biết.
Vu Thiên Tuyết nhìn chằm chằm đám phù văn văn sau đó vào hố ngầm.
Tất cả người Dao Quang thành nếu núp dưới hố, bên kia binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh từng đợt sóng ùa vào trong nội thành, sau đó không chút gợn sóng. Ở nơi mọi người không trông thấy, bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia bảo vệ Vu Nhai, hắn từng chút một bày long văn. Đúng vậy, là long văn, không phải phù văn.
Phù văn của nhân loại thuộc về mê trận, Vu Nhai không hiểu nhiều, không biết có mê trận không. Khi Vu Nhai khắc phù văn trận cơ bản là bắt chước giống y, rành hơn Đan Diễm Tâm một chút. Vu Nhai chép lại trận pháp trong di tích ma pháp viễn cổ, nếu không có lão già Mê Thành thì hắn không cách nào vẽ nhiều như vậy.
Long văn thì khác, tuy vẫn là vẽ theo khuôn nhưng Vu Nhai được truyền thừa.
Được truyền thừa từ Vua Đế Long tộc khi khắc long văn càng tiện tay hơn, không tính là hoàn toàn bắt chước. Có nhiều chỗ Vu Nhai hiểu long văn sâu sắc, cộng với các loại phá giải long văn trận trong di tích Đế Long tộc khiến hắn cảm nhận được năng lực che giấu của long văn rất mạnh. Đừng quên nơi quan trọng nhất của Đế Long tộc giấu dưới long văn trận, không bị ai phát hiện ra.
Cổ Đế Long Linh ở trong Thiên Tội Uyên mấy ngàn năm vẫn không bị người phát hiện.
Cho nên điều Vu Nhai cần làm là xây dựng ngõ nhỏ mê cung lung tung, khắc long văn lên để binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh lạc vào trong. Có quá nhiều binh sĩ, khó tránh khỏi con cá lọt lưới. Lúc này địa yểm thú có tác dụng. Khi Vu Nhai tham gia thánh hội Huyền Thần điện, trận thứ nhất đám người Vu Nhai thu đám địa yểm thú biết ảo cảnh, tuy chỉ có hai mươi con nhưng đã đủ vá lỗ hổng.
Lúc trước Vu Nhai và lão già Mê Thành bày những phù văn trận trong ngõ nhỏ cũng góp phần quan trọng, dù chuẩn bị đây đủ nhưng hắn vẫn mệt ná thở. Công việc của Vu Nhai là bày trận, bày trận, lại bày trận.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK