có lẽ ta thật sự không có cách nào sử dụng trận pháp phá cháu. Nhưng thế gian này lại không có nếu như.
Lời Nguyệt Lâm Sa nói thật ra đâm trúng vào chỗ đau của Băng Tuyết Ma Vương. Hắn quả thực cũng nghi ngờ thứ hắn nắm giữ chỉ có bộ dạng phía ngoài không phải là trung tâm. Chính như ma pháp trận trung ương dưới chân hắn, vì sao hấp thu nhiều máu tươi và linh hồn như vậy vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào để hắn nắm giữ toàn bộ Ma Uyên. Điều này không phải đã nói rõ rồi sao?
Trên thực tế, lời Nguyệt Lâm Sa nói thậm chí còn cảnh tỉnh hắn. Không có cách nào nắm giữ Ma Uyên khẳng định còn thiếu cái gì đó. Nhưng cảnh thức thì đã sao. Đáng giết kẻ cần giết vẫn phải giết, điều nên làm vẫn phải làm.
- Không. Băng Tuyết Ma Vương, thế gian có nếu như, chỉ là ngươi đoán không được mà thôi.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên mở miệng cười, thản nhiên nói:
Nói xong lời cuối cùng, Băng Tuyết Ma Vương đột nhiên nói lắp.
- Nếu như ta nói ta nắm giữ ma pháp trận trung tâm, đồng thời hiện tại giao cho Nguyệt Lâm Sa thì sao?
- Ách... Ha ha, người thanh niên này, ta thừa nhận ngươi là nhân vật thiên tài cùng cấp với chúng ta. Nhưng ngươi cũng không cần xem ta là kẻ ngu si. Ngươi nắm giữ ma pháp trận trung tâm... Chuyện này… sao… sao… lại có thể...
Bởi vì đúng lúc này, tên tiểu tử phía trên kia đột nhiên từ trong không trung đánh ra một ký hiệu ma pháp. Đó là một ký hiệu ma pháp khiến hắn say mê. Cái ký hiệu này nói cho hắn biết, đó chính là chiếc chìa khóa mở ra ma pháp trận thần bí của quảng trường này. Thậm chí còn là chìa khóa mở ra Ma Uyên.
Vu Nhai nhìn không hiểu ký hiệu Ma Thiên, nhưng không có nghĩa là đại năng giả ma pháp như Băng Tuyết Ma Vương có thể xem không hiểu.
- Không cần để ý tới những người khác. Toàn lực công kích Nguyệt Lâm Sa và tên tiểu tử kia. Nguyệt Lâm Sa có thể chết, nhưng tiểu tử kia phải sống.
Cuối cùng, Băng Tuyết Ma Vương lần đầu tiên không thể bình tĩnh được nữa. Trong quảng trường băng tuyết bạo phát. Hắn muốn đích thân ra tay.
- Lão thất phu Mạc Luân Tạp Đế, động thủ,. Không thể để cho Băng Tuyết Ma Vương được như ý nguyện...
Đại quốc sư cũng quát lên. Hắn cũng biết tiểu tử nghịch thiên vừa nãy tên là Ngụy Linh kia mang ý nghĩa như thế nào. Dựa vào hắn, một lát nữa có thể nghịch chuyển tình thế, đánh thắng Băng Tuyết Ma Vương. Hơn nữa, không quan tâm bản thân mang theo tâm tư thế nào, cao thủ ở đây đều phải ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương. Nếu không chờ đợi bọn họ sẽ là diệt vong hoặc thần phục. DDồng thời, bọn họ cũng giống như Băng Tuyết Ma Vương muốn có được người yêu thần bí của Nguyệt Lâm Sa.
Nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng. Hiện tại tất cả mọi người trên quảng trường đã bắt đầu hành động.
Đây là một cuộc chiến bảo vệ công chúa và Người yêu của nàng. Hoặc nói là một cuộc chiến tranh đoạt ký hiệu.
- Thời gian, tạm dừng!
Nhìn ma pháp lực tàn sát bừa bãi trên quảng trường, Vu Nhai lại hoàn toàn không cảm thấy có chút khẩn trương nào. Thậm chí trên mặt hắn còn lộ ra một nụ cười quỷ dị. Sau đó hắn nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ này. Trong nháy mắt, thời gian thuộc về hắn và Nguyệt Lâm Sa dừng lại.
Vu Nhai cùng Nguyệt Lâm Sa có thể ở trong thần đạo thời gian thêm mấy canh giờ thậm chí là vài ngày, nhưng bên ngoài chỉ là trong nháy mắt.
Nói cách khác, Nguyệt Lâm Sa có đủ thời gian tới học Ký hiệu Ma Thiên và Ma Thiên Thần Pháp.
- Chân Thần, ta cuối cùng đã hiểu rõ vì sao ngài không cho ta ra ngoài.
Ở thời khắc khẩn trương này, ở trên vách núi không người hỏi thăm, Ma Thiên Thần Kiếm đột nhiên phát ra tiếng.
Nếu như Vu Nhai nghe được giọng nói này, sợ rằng sẽ lập tức nhớ tới câu nói trước đó, khi hắn lấy được Ký hiệu Ma Thiên, Chân Thần của Ma Thiên Nguyên Giới đã lưu lại cho hắn. Cũng chính là ngời nhận được truyền thừa, sẽ phải chịu Ma Thiên Thần Kiếm theo dõi. Đương nhiên, Ma Thiên Thần Kiếm ở phía trên nói vậy cũng biểu thị, Ma Thiên Kiếm Linh sở dĩ không ra ngoài theo dõi hắn là bởi vì Ma Thiên Chân Thần không cho nàng đi ra.
Nói cách khác, Ma không biết Thiên Chân Thần đã tỉnh lại từ lúc nào đồng thời đang theo dõi tất cả mọi chuyện đang diễn ra ở phía dưới quảng trường.
- Quả thực, ba người kia đều phù hợp với yêu cầu của ngài.
Ma Thiên Chân Thần không nói gì, Ma Thiên Kiếm Linh lại khẽ nói:
Trong lúc Ma Thiên Kiếm Linh nói chuyện, giọng nữ thứ hai cũng xuất hiện. Nếu như Vu Nhai nghe được giọng nói này, nhất định sẽ nhận ra được chủ nhân giọng nói này chính là Ma Thiên Chân Thần. Chỉ là lúc truyền thừa, lời nàng nhắn lại tương đối cao cao tại thượng, dường như thật sự chính là thần. Hiện tại giọng điệu lại có phần tùy ý hơn rất nhiều.
- Nam tử nhận được truyền thừa kia cũng có phần không đoán được. Hắn không tu luyện qua ma pháp lại có thể hấp thu được ký hiệu Ma Thiên do ngài lưu lại. Thậm chí ta không cảm giác được nguyền rủa ngài lưu lại ở lại trên người hắn. Còn nữa, nếu như vừa rồi ta không nhìn lầm, châm trận hắn vừa giải cứu công chúa kia n, chắc là thủ đoạn của Huyền Thiên Nguyên Giới.
- Đây thật sự là thủ đoạn của Huyền Thiên Nguyên Giới. Xem ra, chúng ta ngủ say lâu như vậy, thiên hạ đại lục Thần Huyền đã biến thành tình trạng khiến chúng ta nhìn không thấu. Ngay cả một tính mạng nho nhỏ chúng ta cũng đoán không ra.
- Có thể ở trong mắt bọn họ chúng ta mới là đất. Thậm chí bây giờ bọn họ còn đang tiếp tục tranh đoạt đối với quyền nắm chúng ta trong tay. Muốn nắm chúng ta trong tay sao?
Lúc Ma Thiên Kiếm Linh nói chuyện, theo bản năng mang theo giọng giễu cợt. Nhưng rất nhanh giọng nói lại thay đổi, có phần ngưng trọng nói:
Ma Thiên Chân Thần hiển nhiên không thích nói chuyện. Giọng điệu nàng cũng rất bình thản. Hơn nữa, nàng nói những lời này cũng chứng tỏ nàng vừa mới tỉnh lại không bao lâu.
- Sau mấy ngày ta quan sát, gần đây trên đại lục Thần Huyền hình như phát sinh không ít chuyện lớn. Chính là sự sống còn đối với loại tính mạng tự xưng là nhân loại này. Hình như có một tính mạng gọi là dân Cổ Duệ xâm lăng đại lục Thần Huyền thuộc về nhân loại hiện nay.
- Được rồi. Ngươi nói cho ta biết một chút về tình hình đại lục Thần Huyền hiện tại đi.
Quả thực, sau khi Vu Nhai hấp thu xong ký hiệu Ma Thiên, nàng mới tỉnh lại. Nếu không, nàng sao có thể không biết Ký hiệu Ma Thiên của nàng tại sao lại bị tên tiểu tử thoạt nhìn rất giống như gián điệp do Huyền Thiên Nguyên Giới phái tới này hấp thu đi mất.
- Đại lục Thần Huyền hiện tại do tính mạng tự xưng là nhân loại thống trị. Lần lượt có hai đại đế quốc, Ma Pháp và Huyền Binh...
Ma Thiên Kiếm Linh từ trước đến nay vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ có điều từ trước tới nay nàng chưa từng động, cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào động vào thân kiếm của nàng. Có lẽ trước đó Băng Tuyết Ma Vương đã sớm muốn động tới nàng, nhưng hắn cầm không nổi. Ma Thiên Chân Thần chưa tỉnh lại, Ma Thiên Kiếm Linh dường như không nhận được mệnh lệnh, tiếp tục yên lặng như trước. Cho dù Băng Tuyết Ma Vương tới, nàng cũng chỉ lẳng lặng quan sát.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK