Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô độc thành thói quen, chỉ sợ cũng sẽ biến thành tự kỷ. Đó là một loại bệnh.
Đột nhiên, nàng rất chờ mong gia hỏa đáng chết kia thường xuyên đến thăm nàng.
- Đúng rồi, Thôn Thiên lão bà... Ách, Thôn Thiên lão bà, nàng không sao chứ?
Ngay thời điểm trong suy nghĩ của Thôn Thiên Kiếm Linh xuất hiện từ Thường đến kia, gia hỏa kia lại tới. Sau đó hắn liền nhìn thấy Thôn Thiên Kiếm Linh ôm đầu gối lộ vẻ bất lực rất giống một tiểu cô nương. Thoáng cái hắn ngây người, khẩn trương hỏi.
- A... Ta, ta không sao. Tại sao ngươi lại quay trở về?
Thôn Thiên Kiếm Linh đâu ngờ được tên hỗn đản Vu Nhai này còn có thể quay lại. Nàng đâu muốn cho Vu Nhai thấy một mặt yếu đuối của nàng. Thân ảnh chợt nhảy dựng lên, nàng trở lại bộ dạng tiên tử không thể xâm phạm ban đầu, dường như cao cao tại thượng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
Vu Nhai cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn nàng, có chút đờ đẫn.
- Tại sao ngươi lại quay lại?
Thôn Thiên Kiếm Linh bị hắn nhìn, cảm thấy rất xấu hổ, giọng nói bắt đầu phát sinh biến hóa, mặt cũng hồn lên.
- A, ta muốn nhờ nàng giúp ta hỏi Huyền Binh Điển Binh Linh một chút. Gần đây ta loại dự cảm nào đó càng ngày càng mãnh liệt. Chung quy luôn cảm giác ta có thể nắm được Huyền Thiên Binh Trận trong tay. Ta còn muốn hỏi về Khống tự quyết. Có phải Khống tự quyết có công năng ảnh hưởng đến Huyền Thiên Binh Trận hay không?
Vu Nhai hỏi. Quả thực, nếu Huyền Thiên Binh Trận khống chế vô số binh khí, như vậy Khống tự quyết có phải cũng có thể hay không. Hắn đã từng thử sử dụng Khống tự quyết khống chế châm trận, hiệu quả vô cùng tốt. Chỉ là cảm giác Khống tự quyết còn có hơi yếu.
- Ta... ta sẽ giúp ngươi hỏi.
Thôn Thiên Kiếm Linh có chút lắp bắp đáp. Hóa ra gia hỏa này không phải cố ý quay lại đùa giỡn mình, cũng không phải trở về nhìn bộ dạng đáng xấu hổ của mình. Nhưng vừa rồi vẫn bị hắn nhìn thấy cảnh tượng mình yếu đuối. Cảm giác kia cực kỳ không tốt. Cảm giác kia không... không... Thật sao? Lại phát sinh vấn đề rồi. Không ngờ nàng quên mất tạm thời không có cách nào tìm Huyền Binh Điển Binh Linh hỏi được.
Nàng vội vàng nói:
- Không được. Ta tạm thời không có biện pháp hỏi giúp ngươi. Sau khi Huyền Binh Điển Binh Linh hút lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên Nguyên Giới biến thành tình trạng lúc mơ lúc tỉnh. Hơn nữa vừa rồi cảm ngộ địa thế của ngươi tiến bước, cũng khiến cho nó cần tiến vào thứ tu luyện sâu tầng. Chỉ có điều ta nghĩ nó rất nhanh sẽ tỉnh lại. Đến lúc đó có lẽ không cần ta hỏi giúp ngươi. Ngươi có thể trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng ngươi. Được rồi. Ngươi nhanh chóng đi tu luyện phù văn đi. Phù văn cũng là nền tảng của Huyền Binh Điển. Phù văn của ngươi mạnh mẽ, Huyền Binh Điển mới có khả năng càng mạnh hơn.
Có lẽ là trong lòng bất an muốn ẩn trốn, Thôn Thiên Kiếm Linh nói rất nhiều, giọng nói thậm chí có chút gấp gáp. Sau khi nói xong còn đẩy Vu Nhai nhanh chóng rời đi. Trên thực tế, nàng cũng sắp không còn mặt mũi nào gặp Vu Nhai.
- Được, ta cũng nên đi.
Vu Nhai không dùng giọng nói trêu đùa nữa, cũng không muốn giả nghiêm túc. Nói xong hắn định xoay người, nhưng rất nhanh lại quay đầu lại nói:
- Có chuyện gì nói ra có lẽ sẽ khá hơn. Bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể tách rời.
Sau khi nói xong. Vu Nhai thật sự rời đi, chỉ để lại Thôn Thiên Kiếm Linh ngơ ngác, nước mắt đã tràn ra khỏi viền mắt.
Vu Nhai cũng không biết Thôn Thiên Kiếm Linh đang chảy nước mắt. Chỉ là vừa rồi, cảnh tượng Thôn Thiên Kiếm Linh ôm hai chân kia quả thật làm cho hắn rất kinh ngạc, cảm giác không nói ra được. Nhưng hắn không tiện hỏi vì sao, cũng không biết nên hỏi thế nào.
Hắn biết Thôn Thiên Kiếm Linh cũng có khúc mắc. Vừa rồi nàng không giống như là một Binh Linh nghịch thiên, mà là thiếu nữ yếu đuối.
- Được rồi. Sau này lại từ từ khuyên giải nàng.
Vu Nhai âm thầm nói.
Sau đó, Vu Nhai bắt đầu làm chuyện của mình, chính là học thêm càng nhiều phù văn của Huyền Binh Điển. Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ phù văn đạt tới 79 góc. Kế tiếp là góc thứ 80. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, hắn không ngờ liếc mắt nhìn góc thứ 80 liền hiểu. Sau đó vừa nhìn về phía góc thứ 81, vẫn chỉ liếc mắt nhìn là học được. Góc 82, 83, 84... Mãi đến khi góc thứ 96 Vu Nhai mới cảm thấy khó khăn.
Không ngờ trực tiếp lĩnh ngộ được góc phù văn thứ 95. Vu Nhai có cảm giác như mộng như ảo.
Sau đó, trên mặt Vu Nhai tự nhiên lại biến thành hưng phấn. 95 góc phù văn, không biết sẽ tổ hợp ra trận pháp thế nào. Không biết có thể hoàn toàn phát huy phù văn trận ở đây hay không? Hơn nữa hắn còn có thể mạnh hơn. Góc thứ 96 chỉ là khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào lĩnh ngộ được nữa. Ở đây trong thời gian ngắn có khả năng là vài ngày hoặc là mấy chục ngày. Nói cách khác, cho hắn thêm vài ngày có thể có thể lĩnh ngộ được góc thứ 96.
Nói chung, mau chóng tranh thủ thời gian. Nếu như không được còn có thể sử dụng thần đạo thời gian.
Tạm thời mà nói, hắn cần nghỉ ngơi. Đột nhiên lĩnh ngộ nhiều góc phù văn như thế, tinh thần Vu Nhai cũng cảm giác rất mệt mỏi.
- Đúng rồi. Địa thế tiến vào cảnh giới mới, cũng không biết thần đạo thổ của ta thế nào?
Thời điểm Vu Nhai đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn lại nghĩ tới thần đạo thổ. Hắn nhanh chóng cảm ứng, sau đó lại ngẩn người. Trong lúc vô tình thần đạo thổ của hắn cũng tiến vào cảnh giới Thần Vương. Không ngờ mình bất tri bất giác đã tiến vào...
Vu Nhai nắm chặt nắm đấm. Bất kể thế nào, chỉ cần có tiến bước là chuyện tốt. Cuộc chiến đấu kế tiếp có thể nắm chắc thêm một phần.
Rời khỏi bên bờ hồ, Vu Nhai đi sâu vào trong đảo nhỏ. Chỉ là đi không bao lâu hắn liền nhìn thấy đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách đang tập trung ở phía dưới một tảng đá lớn, cũng không đốt lửa trại. Lữ Nham và Lý Thân Phách đều không ngủ. Nhưng thật ra những cao thủ của Lý gia đang ngủ. Ở trước mặt bọn họ, cách khoảng hơn trăm thước thật ra có chỗ đốt lửa trại sáng rực. Đó là lửa trại của đám người trưởng công chúa.
Một đường đi qua, hai thế lực càng lúc càng rõ ràng. Lữ Nham và Lý Thân Phách và đám người Lý gia hoàn toàn đứng ở bên phía của Vu Nhai.
Lữ Nham và Lý Thân Phách đều là người có kỳ tài ngút trời. Hơn nữa nhờ có Vu Nhai giúp đỡ, không ngờ bọn họ có thể xông vào đến nơi đây cũng không cần nấp vào trong tiểu thế giới Binh Linh. Có vài Thần Tướng đều đã chết. Thậm chí mấy ngày qua bọn họ tiến bước cũng khủng khiếp.
Đúng vậy, kích đạo và búa đạo của hai người đều đã thành thần.
Chỉ có điều trên phương diện Huyền Binh chi tâm vẫn không có tiến triển. Không có cách nào. Thứ này quá khó khăn. Ngay cả Độc Cô gia cũng không có bao nhiêu người.
Nhìn thấy bọn họ, Vu Nhai đột nhiên nghĩ tới điều gì. Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, chậm rãi ngồi xuống, cùng Lữ Nham và Lý Thân Phách dựa lưng vào tảng đá lớn. Hắn nhận chén rượu do Lữ Nham đưa tới, chậm rãi nói:
- Vì sao các huynh lại đưa ra lựa chọn như vậy? Lữ huynh thì không nói làm gì. Hắn không thể đại biểu cho Lữ gia. Nhưng Thân Phách huynh, huynh bây giờ lại là gia chủ Lý gia của Chùy Lĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK