Vu Nhai ngắt lời Hắc Đạt Tư:
- Hắc nguyệt thần lực? Ngươi nói mấy thứ này?
Vu Nhai chậm rãi vươn ngón trỏ ra điểm vào không trung. Một thứ đen thui bắn ra ngoài biến to ra thành hình tròn. Hắc Đạt Tư ngơ ngác, ánh mắt khó tin. Đám Hắc Nguyệt kỵ sĩ vốn bình tĩnh cũng dao động, rất khó hiểu.
Vu Nhai giải thích rằng:
- Sức mạnh hắc chú của đại quản sự các ngươi còn bị ta bài trừ ra huống chi là chút sức mạnh này?
Tuy Vu Nhai giải thích mà như không nhưng ít ra tâm tình Hắc Đạt Tư dễ chịu hơn, chỉ dễ chịu một chút xíu. Thứ vốn nằm trong lòng bàn tay đột nhiên vượt tầm kiểm soát, loại cảm giác này tuyệt đối khó chịu. Càng bực mình là bị mất mặt, Hắc Đạt Tư tràn đầy tự tin bảo ngươi sẽ chết nhưng người ta sớm nhìn ra thủ đoạn của mình, không nói ra chờ ngươi vênh váo rồi tát ột bạt tai. Mặt Hắc Đạt Tư nóng ran.
Hắc Đạt Tư sắc mặt âm trầm nói:
- Giết, ta khó chịu đám người đứng xem này, giết sạch không chừa một người đi!
Hắc Đạt Tư nhìn hướng đám nhóc lộ biểu tình vui sướng, càng xem càng khó chịu. Dù sao đây là chuyện mất mặt, bị càng nhiều ngời xem thì càng khó chịu. Hắc Đạt Tư ra mệnh lệnh thứ nhất cho bốn mươi Hắc Nguyệt kỵ sĩ.
Mặt Vu Nhai không còn nụ cười, quát to:
Hắc Đạt Tư rất hưởng thụ loại cảm giác này, gã dùng cách đó nhục nhã Vu Nhai.
- Ngươi dám?
- Yên tâm, ta sẽ không để Hắc Nguyệt kỵ sĩ vây công ngươi, ta sẽ tự tay giết ngươi. Ta không giết ngươi ngay, công chúa nói ngươi chú trọng người thân, bằng hữu nhất đúng không? Ta sẽ cho ngươi hưởng thụ cảm giác người thân, bằng hữu chết đi mà mình bất lực không bảo vệ được. Ta cho ngươi chết từ từ trong bực tức, xót xa.
- Không cam lòng đúng không? Có phải đang cố nghĩ cách? Ngươi óc cách gì? Bà nội ngươi có cách gì một mình đấu với bốn mươi mốt người chúng ta?
Vu Nhai không tuyệt vọng như Hắc Đạt Tư mong chờ, hắn lạnh lùng nói:
- Một người đấu bốn mươi mốt người? Một chọi bốn mươi, đề nghị không tệ.
Tức giận bùng cháy trong lòng Vu Nhai.
- Cái gì?
Vu Nhai chậm rãi nói:
- Ta nói đề nghị của ngươi rất khá.
Vu Nhai như ở trong trung tâm bão tố.
Chậm rãi quanh thân Vu Nhai hiện elên phù văn màu bạc, tay xuất hiện một vệt sáng bạc chậm rãi ngưng tụ thành một thanh kiếm. Thanh kiếm có màu bạc trắng khắc đầy phù văn, chính là Thôn Thiên kiếm.
Thôn Thiên kiếm lần đầu tiên hiện ra, lần đầu cho Vu Nhai sử dụng. Trận chiến này là một chọi bốn mươi mốt.
Vu Nhai tạm thời trở thành thánh binh sư.
Bây giờ nếu Vu Nhai lại nuốt viên thánh nguyên đan thứ hai là sẽ đến thánh binh sư ngay, nhưng hắn không cam lòng. Vu Nhai chưa củng cố, tu luyện huyền khí, không đủ tinh thuần. Vu Nhai chỉ có một loại lực lượng sát ý thành thánh.
Vu Nhai không muốn chỉ có một loại lực lượng thành thánh, hắn còn Phong Doanh, có chùy, có kích, có truyền thừa Đế Long tộc, có Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, có Đại Địa chi thuẫn, có kiếm đạo, thương đọa. Nếu bây giờ Vu Nhai khiến huyền khí đạt đến thánh giai thì hắn sẽ mất đi nhiều thứ.
Ngươi bảo sau này Vu Nhai có thể bổ sung lại? Đúng vậy, có thể, nhưng đã là 'bổ' thì sẽ không mạnh bằng chưa bổ sung. Thôn Thiên kiếm linh nói với Vu Nhai muốn đạt đến tình trạng giết lão nhân đại quản sự thì chỉ có một con đường tắt.
Đó là trước khi huyền khí đạt đến thánh giai cố gắng cảm ngộ nhiều hơn nữa, khiến nhiều đạo đột phá thiên chi đạo thành thánh.
Nếu bây giờ để huyền khí đạt đến thánh giai thì thánh binh sư của Vu Nhai lấy sát ý làm chính, muốn cảm ngộ thứ khác sẽ bị sát ý ảnh hưởng. Cứ như thế con đường thánh binh sư của Vu Nhai sẽ càng khó khăn hơn bây giờ.
Tương lai Vu Nhai sẽ chỉ là một sát thánh, khả năng đến thần binh sư giảm thấp.
Thôn Thiên kiếm linh kiên quyết nói:
- Tóm lại không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối không thể khiến huyền khí vào thánh giai.
Chỉ cần huyền khí không đạt đến thánh giai thì Vu Nhai vẫn là thiên binh sư cửu đoạn, cảm ngộ là thứ rất huyền diệu, không thể lấy nó làm tiêu chuẩn đẳng cấp. Nếu ngươi không nói, không phát động thì người ngoài không nhìn ra được. Ha, có thể dùng để âm người.
Tuy chỉ là thiên binh sư cửu đoạn nhưng vì cảm ngộ tới thánh giai, Vu Nhai có độ tinh thuần huyền khí nên hắn chắc chắn có thể giết thánh.
Đúng vậy, Vu Nhai là thiên binh sư có thể vượt cấp giết thánh.
Dù thiên tài cỡ nào rất khó khăn để vượt cấp giết thánh. Lúc trước thân tín của Mông thân vương siêu may mắn mới vào thánh binh sư, gã giằng co với bốn đỉnh cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia không tầm thường mãi không phân tháng bại. Có thể tưởng tượng thánh binh sư cường đại cỡ nào, thiên binh sư và thánh binh sư không đơn giản là sự chênh lệch như địa binh sư với thiên binh sư.
Vu Nhai đã không phải là thiên binh sư cửu đoạn theo nghĩa truyền thống, hắn là . . . Bán thánh.
Hắc Đạt Tư con ngươi co rút nhìn chằm chằm vào Vu Nhai và thanh kiếm trong tay hắn. Tim Hắc Đạt Tư đập nhanh, loại cảm giác này chỉ có trên người đại quản sự, vua các tộc. Là ảo giác sao?
Không, không phải ảo giác. Hắc Đạt Tư nhìn bốn mươi Hắc Nguyệt kỵ sĩ sau lưng mình, biểu tình của bọn họ giống y như gã.
Bốn mươi Hắc Nguyệt kỵ sĩ được lệnh của Hắc Đạt Tư định lao lên giết đám người Bắc Đẩu cô nhi viện giờ bản năng khựng lại, nghi hoặc nhìn Vu Nhai. Thanh kiếm trong tay nhân loại bình thường này rất lạ, các Hắc Nguyệt kỵ sĩ vận dụng thần lực bản mệnh.
Đây là hành động bản năng, thần lực bản mệnh của các Hắc Nguyệt kỵ sĩ như có sự sống cảm nhận được nguy hiểm.
Vu Nhai trầm giọng nói:
- Dạ Tình, nàng mang Dạ a di, đám nhỏ đi tới mép không gian phong tỏa, chút nữa ta sẽ nghĩ cách cho các người ra ngoài.
Lòng Vu Nhai có chút hưngp hấn, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thật sự sử dụng Thôn Thiên kiếm, chứng minh Thôn Thiên kiếm linh hoàn toàn công nhận lực lượng, tiềm lực của hắn. Cảm giác này thật tuyệt.
Vu Nhai nhớ lại thuở ở Bắc Đẩu đồ thư quán, Thôn Thiên kiếm chẳng thèm quan tâm Vu Nhai, thậm chí không chịu mở miệng nói chuyện.
Sau này Vu Nhai gặp các loại nguy hiểm, biểu hiện không tệ nên Thôn Thiên kiếm linh mới chịu nói chuyện, lúc đó Vu Nhai cảm thấy khá tự hào. Bình thường hắn hay đùa giỡn chọc tức Thôn Thiên kiếm linh rồi lại không làm gì hắn được, đây cũng là một cách trả thù lại nàng đã coi thường hắn.
Có một phần là thói quen của Vu Nhai, gặp mỹ nữ sẽ trở nên hư hỏng, đặc biệt loại nữ nhân coi rẻ hắn, tỏ ra cao cao tại thượng.
Dù Vu Nhai đùa giỡn như thế nào, Thôn Thiên kiếm linh coi thường hắn ra sao, ở trong lòng nàng không xem hắn là chủ nhân hợp cách. Ngay lúc này có lẽ Thôn Thiên kiếm linh còn hơi miễn cưỡng nhưng nàng đã chấp nhận hắn.
Vu Nhai tin tưởng hắn nhất định sẽ khiến Thôn Thiên kiếm linh hoàn toàn thừa nhận hắn, nàng cũng nằm trong mục tiêu của hắn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK