Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam sinh hào hoa phong nhã kia nói. Đêm qua hắn đã nhịn đầy một bụng lửa không chỗ phát tiết. Hắn lười nói những lời khách sáo, cũng lười che giấu sự ái mộ của mình đối với Vu Tiểu Dạ.
- Ta có phải là nam nhân hay không, ngươi nói không tính. Tiểu Dạ tự định đoạt.
Mặt Vu Nhai không thay đổi nói.
Thật ra Vu Nhai không có ý tứ gì khác, chỉ muốn biểu đạt nói ta là biểu ca của Tiểu Dạ. Nhưng mọi người nghe vào trong tai, trong lòng liền gợn sóng. Cái gì gọi là Tiểu Dạ tự định đoạt. Không phải nói, hắn ở trước mặt bạn học Tiểu Dạ rất Nam Nhân sao?
Nam sinh hào hoa phong nhã kia tức giận. Những nam nhân xung quanh có ảo tưởng đối với Tiểu Dạ cũng vậy.
- Ngươi nói cái gì, Tiểu Dạ định đoạt sao?
- Ách...
Dù sao trong đầu Vu Nhai vẫn rất đầy thứ yy. Mặc dù bây giờ vẫn còn là Quân nhân đào ngũ, nhưng vẫn kịp phản ứng, tạm thời đặt chuyện Khống Bàn Quyết sang một bên, cười quỷ dị nói:
- Đương nhiên là Tiểu Dạ định đoạt.
- Ngươi muốn chết!
Nam tử hào hoa phong nhã kia không biết nói cái gì cho phải.
- Hắc hắc, chẳng lẽ không đúng sao? Ta chính là biểu ca của Tiểu Dạ. Lẽ nào sau khi ta nhận thua, Tiểu Dạ sẽ gọi ta là biểu tỷ?
Vu Nhai cười hắc hắc nói. Cái gì cũng phải một vừa hai phải. Dù sao hắn cũng không muốn để bạn học Tiểu Dạ thuần khiết ý thức được biểu ca của nàng rất vô sỉ.
Đúng vậy, người ta là biểu ca biểu muội, thân tình còn đó, ngươi bảo hắn lăn xa một chút thế nào đây?
- Ta… ta... Được, ta thắng, ngươi chính là biểu ca của ta.
Nam nhân hào hoa văn nhã thật không biết nói cái gì.
- Xin lỗi, trò biểu ca biểu đệ ta cũng không muốn. Tiểu Dạ cũng sẽ không muốn. Ngươi thắng hay thua, cũng không thể làm biểu đệ ta!
Hiện tại tất cả mọi người đều hôn mê. Người này đang nói cái gì vậy? Tại sao lại khó hiểu như thế? Rất nhanh mọi người mới hiểu ra. Vu Nhai đang nói không quan tâm ngươi thắng hay thua, ngươi cũng không thể nhận được Vu Tiểu Dạ, cũng sẽ không khả năng gọi Vu Nhai hắn là biểu ca.
- Ta… ta...
Nam nhân hào hoa văn nhã có thể nói bình thường, nhưng gặp phải Vu Nhai như vậy, còn đặc biệt lộ vẻ thân tình, hắn thật sự không biết nói cái gì cho phải. Hắn nhìn về phía Vu Tiểu Dạ. Vu Tiểu Dạ lại đột nhiên nói:
- Biểu ca, chỉ là biểu ca của một mình ta!
Những lời này lại có ý gì?
Mọi người cố gắng phát huy sức tưởng tượng. Sau đó hình như, hẳn là... Vu Tiểu Dạ đang biểu lộ sao?
Bởi vì Vu Nhai nói ẩn ý, tất cả mọi người bị làm ơ hồ.
- Ngu ngốc, ngay cả khiêu chiến cũng không tiếp nhận. Con mẹ nó thật sự mất mặt. Ngươi sẽ không phải không muốn làm tổ trưởng tổ mười sáu chứ?
Lúc này Hạng Phi cũng qua tham gia vào.
- Chỉ cần người nào thắng hắn, tổ trưởng chính là hắn...!
Hắn còn chưa dứt lời liền hôn mê. Hắn thực sự là thông minh một đời, hồ đồ trong trong phút chốc. Chỉ thấy Vu Nhai trực tiếp ném lệnh bài tổ trưởng cho nam nhân hào hoa văn nhã, sau đó nói:
- Tổ trưởng là của ngươi!
- Vu tiểu tử, ngươi làm vậy là chịu thua sao?
Hạng Phi tức giận vô cùng nói.
- Ách, thua thì thua. Ta tự mình biết mình có thua hay không là được.
Vu Nhai có chút không nhịn được. Nếu không phải trong lòng hắn còn vướng mắc chuyện Khống Bàn Quyết không bỏ xuống được, không chừng hiện tại đã đánh nam nhân hào hoa văn nhã này một trận tơi bời. Tối hôm trước, hắn vốn định tìm cách lập uy. Nhưng Vu Nhai hiểu rất rõ, đánh xong một người sẽ có người tiếp theo. Một người đánh không được, sợ rằng sẽ có mười mấy người cùng tiến lên. Giống như trước đây, trong buổi khai giảng ở học viện Bắc Đấu vậy. Liên tục không ngừng.
Hiện tại hắn chỉ muốn biết cực hạn của Linh Y Thiên Linh là gì.
Hạng Phi mặc dù lần đầu tiên tham dự vào loại Thánh Hội này, nhưng hắn cũng là giáo quan kỵ sĩ ngoài điện của Huyền Thần Điện. Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp phải gia hỏa nào vô lại như thế. Khóe miệng hắn giật giật vài cái nói:
- Ngươi muốn bị khai trừ ra ngoài sao, chiến sĩ Vu Nhai!
- Lẽ nào Huyền Thần Thánh Hội không cho phép thua, thua sẽ khai trừ sao?
- Hừ, tạm thời còn chưa có quy định này. Nhưng nơi này là địa bàn của ta. lão tử nói ngươi bị khai trừ, ngươi sẽ bị khai trừ. Ngươi là tổ trưởng do ta ra lệnh. Ngươi xem thường, chịu thua, như vậy bảo mặt mũi ta phải để ở đâu?
Hạng Phi lạnh lùng nói.
- Được rồi, chỉ có một chuyện ta muốn nhờ!
- Nói!
- Ta muốn sau khi đánh bại hắn, không người nào quấy rối ta nữa!
Vu Nhai nói.
- Được, chỉ cần ngươi đánh bại hắn, lão tử cho ngươi thời gian một tháng tự do hành động, bảo đảm không ai quấy rối ngươi, bao gồm cả ta. Chỉ cần ngươi còn ở trong doanh địa. Như vậy đủ chưa?
Hạng Phi quát lớn, con ngươi đột nhiên co lại.
Mẹ nó, lão tử thế nào lại nói ra loại chuyện hoang đường như vậy. Một tháng cũng quá nhiều. Chỉ có điều lời nói như bát nước đổ đi, không thu lại được.
- Được, vậy ta đánh bại hắn!
Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời. Hắn cảm giác giáo quan huấn luyện quả thực không cho hắn quá nhiều trợ giúp. Dù sao Hạng Phi còn phải tiến hành cường hóa tinh binh đối với những binh lính của học viện. Nếu như bản thân bọn họ đều là tinh binh, vậy khẳng định sẽ khác. Một tháng vừa đủ để những học sinh này đều cường hóa hết.
Chuyện tốt như vậy Vu Nhai đâu dễ dàng buông tha. Cho dù hiện tại muốn hắn xa luân chiến hắn cũng nhận.
- Họ Vu kia, ta...
Nam nhân hào hoa văn nhã hưng phấn. Cuối cùng có thể đánh ngã gia hỏa khiến người ta chán ghét này một trận nên thân. Lấy thực lực Linh Binh Sư ngũ đoạn của hắn, đứng thứ ba trong học viện Bắc Đấu, cũng không tin đánh không lại gia hỏa vô sỉ này. Chỉ có điều hắn lời còn chưa nói hết, đã thấy trước mắt lóe lên một bóng đen. Thân thể dường như bị cái gì tập trung vậy, không ngờ không có cách nào nhúc nhích được. Sau đó chỉ thấy một nắm đấm chậm rãi phóng lớn ở trước mắt...
Ầm...
Sao kim bay loạn. Nam nhân hào hoa văn nhã kia máu mũi điên cuồng phun ra ra ngoài. Đồng thời hắn cảm giác trên tay chợt nhẹ đi. Lệnh bài vừa cầm trong tay lại bị đoạt trở lại. Sau đó hắn chỉ thấy được bóng đen kia chậm rãi thu nhỏ lại. Bên tai hắn truyền đến một giọng nói:
- Hạng giáo quan, ta thắng. Lệnh bài tổ trưởng cũng cầm về. Mong ngài thực hiện cam kết của mình. Hắc hắc, cám ơn nhiều. Một tháng tự do, có phải nên chuẩn bị thay một tổ trưởng khác hay không?
Khóe miệng Hạng Phi giật giật vài cái, đồng thời trong lòng cũng thấy khiếp sợ. Vừa rồi tiểu tử này bạo phát ra lực lượng rất rất cường đại. Mình quả nhiên không nhìn nhầm. Xem ra tổ mười sáu bị xem là toàn phế vật này vẫn có hy vọng.
- A, các ngươi làm gì vậy. Tất cả đều bò trở lại cho ta. Muốn lão tử nói không giữ lời sao?
Tâm tình Hạng giáo quan vốn có phần đè nén, hiện tại giống như được thả ra. Đột nhiên hắn càng để ý tới việc huấn luyện tổ mười sáu hơn. Điều duy nhất khiến hắn buồn bực chính là hoàn toàn không nhìn thấu được tiểu tử họ Vu kia. Tiểu tử này vừa rồi vẻ mặt còn đờ đẫn, sao thoáng cái lại biến thành linh hoạt, còn lộ ra một chút vô sỉ như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK