Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cha nó, dù vậy cũng rất đau, nàng truyền Thôn Thiên Huyền thân quyết cho ta là cố ý ngược đãi sao?
Thôn Thiên kiếm linh hầm hừ nói:
- Ngươi rất thông minh.
Thôn Thiên kiếm linh sung sướng khi thấy Vu Nhai nhăn nhó.
- Cha nó, ta còn tưởng nàng muốn tăng mạnh thể lực cho ta để thỏa mãn thân thể cô đơn của nàng . . .
Bây giờ Vu Nhai trừ nói miệng lấn lướt ra không còn cách nào. Thực lực càng cường đại Vu Nhai càng cảm thấy Thôn Thiên kiếm linh đáng sợ. Quả nhiên Vu Nhai nói xong Thôn Thiên kiếm linh tăng tốc độ, Vu Nhai bị va đập càng dữ dội. Tiểu Hắc rất hạnh phúc, nó không cần đào hang, chui vào cái lỗ hình người Vu Nhai đụng thủng là được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không biết bao lâu sau, đụng bao nhiêu là cái lỗ rốt cuộc Vu Nhai giải thoát. May mắn người Vu Nhai có sáo trang Đế Long tộc bảo vệ nếu không cơ thể đã sưng múp lên. Dù vậy Vu Nhai vẫn thấy người rã rời, nên biết lúc trước hắn chém giết thật lâu, bất giác tiêu hao hết huyền khí nên không có tác dụng bảo vệ.
Thôn Thiên kiếm linh lạnh nhạt nói:
- Hãy vận chuyển Thôn Thiên Huyền thân quyết.
Sau đó Thôn Thiên kiếm linh biến mất trong cơ thể Vu Nhai.
Vu Nhai không quan tâm đằng trước có nguy hiểm gì không, trực tiếp vận chuyển Thôn Thiên Huyền thân quyết. Chớp mắt Vu Nhai cảm giác Thôn Thiên Huyền thân quyết nhanh chóng có tác dụng trong người mình.
Tiếng ken két như gắn lại xương cốt rã ra. Không biết qua bao lâu, Vu Nhai thở hắt ra, cảm giác cơ thể thay đổi, vẻ mặt hắn mừng rỡ.
Vu Nhai cười gian nói:
- Ta nói này Thôn Thiên kiếm linh, lần sau muốn giúp ta tu luyện có thể dịu dàng chút được không? Nàng như thế này khiến lão công ta đây ăn không tiêu.
Thôn Thiên kiếm linh hừ lạnh một tiếng:
- Bớt múa mép khua môi đi, ngươi hãy xem thứ trong hang này, ta chờ lát nữa ngươi còn nói được không.
Giọng Thôn Thiên kiếm linh trong trẻo kiêu kỳ làm Vu Nhai rất muốn nhìn xem bộ dạng của nàng như thế nào.
Phong Doanh ngập ngừng lên tiếng:
- Chủ nhân, nhìn đi.
Khắc Liệt Luân Tư gào rống:
- Vu tiểu tử đừng đứng ngây ra đó, ngươi sắp giàu!
Cổ Đế Long Linh kích động gào thét:
- Vu tiểu tử, ta muốn kiếm thể, ta muốn dùng xương sống đuôi cự long rèn kiếm thể!
Vu Nhai chớp mắt sau đó ngộ ra. Mỗi lần Thôn Thiên kiếm linh hành động chắc chắn là có thứ tốt, lúc trước không có động tĩnh gì là bởi vì nàng chưa cảm nhận được. Tiểu Hắc đào ra nhiều hang đá, Thôn Thiên kiếm linh cảm ứng được hơi thở. Thiên Long sơn mạch và đất táng long, Vu Nhai chợt nghĩ đến một điều, vụt ngẩng đầu.
Trong phút chốc mắt Vu Nhai lồi ra, há hốc mồm.
Vu Nhai lẩm bẩm:
- Vùng đất táng long, quả niên là vùng đất táng long.
Trước mắt Vu Nhai là một hang đá xương rồng khổng lồ, bên trong xếp hàng xương cự long đủ kích cỡ, tất cả đều là xương trắng, nhiều không đếm xuể.
Vu Nhai máy mcó bước tới, kinh thán nhìn hai hàng xương rồng, không chớp mắt cái nào.
Thôn Thiên kiếm linh rất giỏi dội nước lạnh:
- Đừng mừng quá sớm, những bộ xương rồng này đã quá lâu. Lâu cũng không sao, nhưng năm xưa Cổ Duệ chi dân bày đại trận rút long khí, hút hết khí trong xương rồng. Bây giờ ngươi giàu, cầm đống xương rồng ra ngoài có thể bán giá cao, nhưng chỉ có thế.
Vu Nhai tỉnh táo lại. Đám binh linh kích động cũng bình tĩnh lại.
Vu Nhai chửi thề:
- Cổ Duệ chi dân chết tiệt!
Vu Nhai chợt nghĩ đến một điều, nửa cười nửa không:
- Nhưng nếu tất cả đều là xương cốt rác rưởi thì nàng sẽ mang ta xuống đây sao?
Vu Nhai nói xong các binh linh cũng nhận ra. Đặc biệt là Cổ Đế Long Linh.
Cổ Đế Long Linh rống to:
- Nói rất đúng. Vu tiểu tử, tiến lên! Ta đã cảm giác được, chỗ đó có long khí tinh thuần nhất chưa bị hút đi, rất khổng lồ.
Không đợi Thôn Thiên kiếm linh trả lời Vu Nhai đã lao nhanh đi, không thèm nhìn xương rồng xung quanh.
Mớ xương rồng này không phế phẩm như Thôn Thiên kiếm linh nói, tuy bên tong đã mất long khí nhưng xương cứng vẫn đủ làm mấy huyền binh giả dưới địa binh sư điên cuồng. Tuy nhiên đối với Vu Nhai thì chúng thật vô dụng.
Lúc trước đã nói vì Cổ Duệ chi dân đấu thua nên trận pháp tàn khuyết, long khí trong xương rồng không bị hấp thu là bình thường.
long quật rất khổng lồ, Vu Nhai chạy hai phút mới đến chỗ long khí dồi dào mà Cổ Đế Long Linh nói, tức là chỗ sâu nhất trong long quật. Vu Nhai ngẩn ngơ.
Đằng trước có bảy xương rồng khổng lồ, trên bộ xương toát ra hơi thở làm rồng say mê. Cổ Đế Long Linh sắp say.
Vu Nhai ngạc nhiên là trên đầu bảy xương rồng khổng lồ cắm bảy cây thương to dài hai mươi thước, mỗi cây thương lóe phù văn bí ẩn như bảy ngôi sao.
Trong đầu Vu Nhai lóe lên hai chữ:
- Long thương . . .
Vu Nhai đã thấy qua nhiều thánh binh, thần binh nhưng không kiềm được thở gấp. Vu Nhai không vội lao nhanh lên mà từng bước một tiến tới, đến gần xương rồng khổng lồ thứ nhất.
- Đây là xương long hoàng, xương các đời long hoàng. Có người cắm bảy cây thương lên xương long hoàng, thật là bỏ vốn gốc.
Hễ Cổ Đế Long Linh mở miệng là kèm từ tục tĩu nhưng nó không thích nói chuyện, có lẽ vì tự phụ thân phận của mình, cảm xúc phức tạp với Vu Nhai. Bây giờ thì cảm xúc gì đó đều bị Cổ Đế Long Linh ném lên chín tầng mây.
Vu Nhai không trả lời, từ phần đuôi xương long hoàng chậm rãi đi lên.
xương long hoàng rất khổng lồ, Vu Nhai đi trên nó cảm giác mình thật nhỏ bé. Vu Nhai nhiu mày, cảm giác xương long hoàng không khác gì xương rồng bên ngoài, cũng nặng nề tử khí, không tràn ngập long khí.
Cổ Đế Long Linh giải thích rằng:
- Tuy long khí không bị Cổ Duệ chi dân rút đi nhưng đã bị cây thương to đó hút hết. Tuy nhiên xương long hoàng không như xương rồng bình thường, cao hơn mấy đẳng cấp. Phần quan trọng nhất chưa bị hút đi, ví dụ như long tích xương sống vẫn chứa long khí.
Khi nói đến long tích xương sống thì Cổ Đế Long Linh hơi kích động, nó rất khao khát khối xương này.
Vu Nhai nhìn thấu Cổ Đế Long Linh, nói:
- Đã đến đây rồi còn sợ mất sao? Đợi ta xem xét cây thương to kia đã.
Bây giờ Vu Nhai không có tâm trạng chế tạo kiếm thể cho Cổ Đế Long Linh, hắn cũng không có năng lực chế tạo thần binh nên không sốt ruột.
Vu Nhai chậm rãi đi hướng cây thương to cao hai mươi thước cũng là vị trí phần đầu xương long hoàng.
phù văn nhấp nháy. Nay Vu Nhai không còn là tay mơ trong phù văn sư, hắn quan sát kỹ phù văn trên thương to trước mặt. Tuy Vu Nhai không hiểu hoàn toàn nhưng kết hợp suy đoán lờ mờ đoán ra.
- Có lẽ bày trận trên thân thương rút đi long khí thuộc về xương long hoàng rèn thần binh, kết hượp long khí biến phù văn càng hoàn mỹ hơn.
Suy đoán xong Vu Nhai nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Nhưng lạ là cây thương dài hai mươi thước, dù là Long thương cũng quá lớn, sao mà cầm? Chẳng lẽ chế tạo cho tộc người khổng lồ?
Cây thương quá lớn, Vu Nhai đứng bên dưới như con khỉ nhìn cây gậy như ý. Tiếc rằng cây thương không thể biến to biến nhỏ như gậy như ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK