Ánh mắt Hoàng Phủ Cung nghiêm túc nói:
- Như thế nào? Nàng còn bình tĩnh như vậy? Xem ra tấm thân trong sạch không những bị họ Vu phá còn bị nhiều người nhúng chàm? Nên nàng rất mong chờ trò chơi sắp bắt đầu?
Dạ Tình bình tĩnh nói:
- Ta chỉ muốn biết tại sao Tiểu Mỹ bị Quang Minh thần điện phát hiện?
Nghiêm Sương thấy lạ lùng, lúc trước tính cách Dạ Tình không giống như vậy, hay là sau khi nàng làm chuyện đó với tên khốn Vu Nhai thì thay đổi?
Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không phản bác lời Hoàng Phủ Cung nói, đáp lời hoặc tức giận chẳng phải càng khiến gã đắc ý hơn?
- Thì ra là vậy, nàng muốn tự sát, biết rõ chuyện trước khi nhắm mắt sao?
Hoàng Phủ Cung tự cho là thông minh liên tưởng đến Dạ Tình muốn làm gì, cười khẩy nói:
Hoàng Phủ Cung kiêu căng nói:
- Nếu chúng ta dám đứng trước mặt nàng thì đừng mong chết dễ dàng. Nhưng nói cho nàng biết cũng được. Đúng vậy, ta báo tung tích của các người cho Quang Minh thần điện, không phải cố ý nhằm vào các người mà là họ Vu. Ta muốn nhìn bộ dạng của hắn khi bị Quang Minh thần điện tiêu diệt, không ngờ hắn biến thành U Linh sát thủ, còn lợi dụng tiện nhân công chúa Nguyệt Lâm Sa. Nhưng không sao, nếu các người bị Quang Minh thần điện giết thì không có trò chơi ngày hôm nay, thế thì sẽ rất chán.
- Các ngươi có tội bán nước . . .
- Vậy thì sao? Chỉ có các nàng biết, các nàng còn cơ hội báo cáo sao?
Hoàng Phủ Cung nói xong sốt ruột chỉ vào Công Tôn Bình:
Dạ Tình khẽ thở dài:
- Đừng đời, bắt lấy bọn họ. Tuyệt đối không được để các nàng tự sát, đặc biệt là nữ nhân kia, ta muốn thấy bộ dạng kinh hoàng của nàng.
- Thế tử yên tâm, ta các nàng muốn sống không được, muốn chết không xong, sung sướng lâng lâng.
- Thì ra đúng là các ngươi.
Dạ Tình nghe Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ kể tình huống đi di tích Ngọc Nữ tộc, nàng hiểu điểm kỳ lạ rõ hơn Vu Nhai nên mới đặt câu hỏi. Tất cả đã bị đạo cụ ma pháp ghi chép của Nghiêm Sương nghi lại, Dạ Tình không cần diễn kịch nữa.
Dạ Tình đổi giọng:
- Các ngươi cho rằng ta bình tĩnh là vì muốn tự sát? Không, mạng của chúng ta cao quý hơn các ngươi một trăm lần. Chỉ bằng các ngươi muốn khiến chúng ta tự sát?
Dạ Tình bị Vu Nhai ảnh hưởng nên không có tâm lý tự ti dân ngoại thành như Nghiêm Sương, nàng rất tự tin.
Tim Hoàng Phủ Cung rớt cái bịch, nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ nàng còn có chỗ dựa?
Dạ Tình không đáp thẳng:
- Ở ngoài cửa ta đã phát hiện vấn đề nhưng tại sao vẫn đi vào chịu chết?
Dạ Tình nghiêng đầu liếc Hình Uyển, nói:
- Ta chỉ muốn lấy chứng cứ ngươi cấu kết cùng Quang Minh thần điện.
Hoàng Phủ Cung biến sắc mặt, nhìn xung quanh.
Ngũ Thanh mở miệng nói:
- Thế tử đại nhân cứ yên tâm, nàng chỉ muốn kéo dài thời gian. Không ai phá được phù văn trận của ta, chúng ta đã giam cầm ba nàng, tuyệt đối không gây sóng gió gì được.
Đây là sự tự tin của phù văn sư.
Hoàng Phủ Cung nghe Ngũ Thanh nói thì thở phào, phất tay kêu đám Công Tôn Bình xông lên.
Dạ Tình lạnh lùng cười:
- Vậy sao? Không ai phá được? Ngươi hãy cẩn thận điều tra đi, rốt cuộc là ai bị giam? Là ai nhốt ai?
Tuy đứng trong phù văn trận nhưng Dạ Tình cảm giác được bên ngoài phù văn trận của Ngũ Thanh tràn ngập hơi thở long văn, bị phù văn trận long văn bao vây.
Vu Nhai ở bên ngoài phù văn trận bày long văn trận, Dạ Tình hiểu ngay hắn muốn làm cái gì nên càng không sợ. Dạ Tình dụ dỗ Hoàng Phủ Cung nói ra sự thật cấu kết với Quang Minh thần điện.
- Cái gì?Không thể nào!
Ngũ Thanh hầu như nắm giữ trọn vẹn phù văn trận cá nhân, gã tràn trề tự tin, cộng với long văn trận không chồng trên phù văn trận mà chỉ vòng bên ngoài nên gã không cảm giác được. Nhưng khi Ngũ Thanh vận dụng lực lượng phù văn trận thì cảm giác bị cái gì trói buộc, thứ bên ngoài kiềm cahựt gã.
- Ngũ Thanh đại sư, xảy ra chuyện gì?
Ngũ Thanh biến sắc mặt nói:
Hoàng Phủ Cung hoàn toàn biến sắc mặt:
- Bên ngoài có phù văn trận kiềm chế phù văn trận của ta.
- Cái gì? Chẳng lẽ là Liễu Mị Nhi?
- Không thể nào! Rõ ràng ta sai người dụ Liễu Mị Nhi đến chỗ khác, dù chạy tới thì phải mất nửa ngày. Sao nàng xuất hiện tại đây được?
Hoàng Phủ Cung rất sợ, mới rồi gã đắc ý vong hình nói hết chuyện cấu kết với Quang Minh thần điện. Tuy thế tử Mông thân vương chỉ đưa tin, không thật sự cấu kết nhưng bấy nhiêu đủ trí mạng. Dù Hoàng Phủ Cung là thế tử nhưng chuyện này hầu như đụng vào nghịch lân đế quốc tuyệt đối không được phép, thậm chí liên lụy đến phụ thân của gã.
Dạ Tình lạnh nhạt nói:
- Trừ Liễu Mị Nhi ra không có phù văn sư khác sao?
Dạ Tình không thích Liễu Mị Nhi, lúc tên khốn Vu Nhai vẫn là A Kích thì tán tính với nữ nhân điêu ngoa này. Dạ Tình chỉ có thể đứng một bên oán hận nhìn, không thể vạch thân phận của Vu Nhai, nàng rất khó chịu.
Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung con ngươi co rút đồng thanh kêu lên:
- Ý nàng nói là A Kích?
Hai người nhanh chóng tỉnh táo lại. Hoàng Phủ Cung biết muốn bắt mấy nữ nhân này rất khó khăn nhưng không sợ, đều là cấu kết với Ma Pháp đế quốc thì không ai cười ai được.
Hoàng Phủ Cung cười khẩy nói:
- Xem ra không chỉ chúng ta có quan hệ với Quang Minh thần điện mà các người và công chúa Nguyệt Lâm Sa cũng có quan hệ sâu sắc.
Dạ Tình tiếp tục bảo:
- Trừ A Kích ra không còn phù văn sư khác sao?
Hoàng Phủ Cung ngây người. Nghiêm Sương mờ mịt, chuyện gì đây?
Chỉ có ba phù văn sư vào di tích ma pháp viễn cổ, còn ai đây? Nói Dạ Tình phô trương thanh thế sao? Không giống, bởi vì bên ngoài rõ ràng có phù văn kiềm chế phù văn trận của Ngũ Thanh.
Dạ Tình lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi quên U Linh sát thủ không gì không làm được?
Mọi người chết đứng. Một tiếng rú vang bên cạnh Hoàng Phủ Cung đánh thức mọi người, tập trung nhìn lại. Người phe thế tử Mông thân vương lạnh thấu xương, từ khi nào một người toàn thân mặc giáp đỏ đứng trước mặt Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ. Khuôn mặt bị giáp đỏ bao phủ.
Có một người gục ngã trong vũng máu gần Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.
Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ khó tin hét lên:
- U Hoang!
Sau khi Dạ Tình trở về không nói cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ biết Vu Nhai chính là U Hoang. Không phải Dạ Tình không tin tỷ muội thân thiết mà nữ sinh ngoại hướng, khi Vu Nhai chưa cho phép thì nàng tạm không nói. Dạ Tình không muốn tả nhiều tình huống làm chuyện đó với Vu Nhai, nàng là nữ nhân rất khó mở miệng. Dạ Tình chỉ bảo gặp Vu Nhai trong di tích Đế Long tộc, cùng hắn đi Ma Pháp đế quốc, bị hắn làm chuyện đó.
Nghiêm Sương hỏi gắt gao nhưng Dạ Tình không nói thật, chỉ bảo Vu Nhai bị thương nặng nên phải làm chuyện đó cứu mạng, kết quả gạo nấu thành cơm. Dạ Tình có nói với Nghiêm Sương là nàng đoán U Linh sát thủ chính là Vu Nhai, nhưng chỉ là đoán, đối tượng đáng ngờ chỉ có hắn. Sau này Vu Nhai vẫn không lộ mặt.
Tóm lại Tiểu Mỹ mơ hồ từ đầu đến cuối không sao, chỉ có Nghiêm Sương là rối rắm. U Linh sát thủ, U Hoang, Vu Nhai, phù văn? Chuyện quái quỷ gì đây?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK