Lý Thân Phách mắt thấy Dạ Tình rời đi, khí tức bị áp chế cũng không thể di chuyển được. Hắn đường đường là con trai trưởng của Lý gia, con của gia chủ, thân phận địa vị ở Lý gia so với nam tử mặc kim bào của Độc Cô gia mà Vu Nhai đã gặp ở Vu gia sợ rằng cao hơn không ít. Hiện tại hắn lại bởi vì hai chữ Độc Cô mà uất nghẹn muốn chết. Đột nhiên hắn chỉ đầu mâu về phía Vu Nhai.
Phải biết rằng, vừa nãy Dạ Tình đã gọi hắn là đội trưởng.
- Ách, hình như... Có!
Vu Nhai do dự một chút nói:
- Chỉ có điều, người kia không phải gọi là Độc Cô Nhai. Tên trong dòng chính của Độc Cô gia không phải có một chữ độc nhất. Có lẽ là Độc Cô cái gì đó Nhai. Chỉ có điều hắn quả thực mặc áo đen, cầm trường kiếm màu đen. Ta cũng chỉ nhìn thoáng qua. Hình như người này vô cùng quỷ mị. Thật không biết hóa ra hắn lại có quan hệ với Dạ Tình như vậy!
- Ngươi đã từng gặp qua hắn ở nơi nào?
- Tham Lang Cốc!
- Được, rất tốt. Có cơ hội ta nhất định phải lĩnh giáo một lần. Độc Cô gia, hừ!
Lý Thân Phách trực tiếp tin Vu Nhai. Ai bảo bộ dạng Vu Nhai hiện tại ngu ngốc như vậy? Bộ dạng khiếp sợ hắn tới hỏng rồi.
Hắn vô tâm nghĩ tới chuyện tiếp tục ở lại trong quầy rượu, trực tiếp kêu Lý Khai và đám người Cự Môn Doanh đi ra ngoài.
- Tên lường gạt, ngươi lại gạt người.
Tiểu Mỹ lại gọi chén rượu thứ ba, tay ôm chặt chén rượu nói.
- Là Dạ Tình tỷ của nàng lừa gạt trước, ta chỉ che giấu mà thôi, cũng không chắc là giả. Nói không chừng Dạ Tình tỷ các ngươi thật sự có người trong lòng.
Hiện tại Vu Nhai đâu còn bộ dạng khiếp sợ như vừa rồi. Mắt hắn đang nhắm tới chén rượu của Tiểu Mỹ.
Mọi người thể hiện ra thực lực, hiện tại cũng không có ai dám đến gây chuyện. Bọn họ tiếp tục ở trong quầy rượu hưởng thụ cảm giác tràn ngập say sưa này.
Vu Nhai thật ra không ở lại trong quầy rượu. Hắn một thân một mình ra khỏi lữ quán Thâm Uyên.
Ban đêm trấn nhỏ Lạc Uyên có vẻ rất bình tĩnh. Rất ít người qua lại. Gió rất lớn. Cát điên cuồng bay loạn. Hắn đi thẳng tới một cửa hàng bán quần áo, mua vài bộ y phục. Những y phục trước đây mẫu thân đã mua cho hắn đều bị hỏng gần hết. Nếu không mua thêm vài bộ, hẳn hắn sẽ phải cởi truồng mà chạy.
- Ừ, mặt nạ này bán thế nào?
Vu Nhai đột nhiên thấy được trong cửa hàng bán quần áo lại bày mặt nạ. Trong lòng hắn thoáng động, hỏi thăm.
A, mặt nạ không ngờ lại rẻ như vậy. Vu Nhai tìm một cái màu đen giống như vẽ quỷ, ngược lại rất giống với mặt nạ màu trắng của Thủy Tinh, chỉ có điều trên phương diện chất lượng lại chênh lệch một trời một đất. Đen trắng hai màu cũng khác nhau.
Vu Nhai nghĩ đến chuyện đeo chiếc mặt nạ này cùng Thủy Tinh đi dạo phố ban đêm, trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn cười.
- Ngươ họ Vu đúng không?
- Ừ?
Vu Nhai mới ra khỏi cửa hàng bán quần áo, có người gọi hắn lại. Hắn quay đầu nhìn lại. Rõ ràng là cao thủ của Cự Môn Doanh.
- Có việc gì?
- Lão đại chúng ta bảo ngươi đi qua một chuyến!
- Không có hứng thú. Ta phải đi về nghỉ ngơi. Có chuyện gì ngày mai nói sau.
Vu Nhai nhún vai trả lời.
Lão đại ngươi gọi ta tới thì ta liền đi qua sao? Thật quá mất mặt. Huống hồ hai bên vốn là đối địch.
- Đừng thấy cho chút mặt mũi lại không biết xấu hổ!
- Cự Môn Doanh các ngươi thật sự ưu việt như vậy sao? Vừa rồi, ở trước mặt Dạ Tình sao ngay cả rắm cũng không dám phóng lấy một cái?
Vu Nhai thật sự rất buồn phiền. Mấy ngày nay ngày nào cũng có gia hỏa tới làm phiền mình. Mình rõ ràng cái gì cũng không phải, nhưng lúc nào cũng phải giả vờ.
- Ngươi... Giỏi lắm. Cự Môn Doanh chúng ta thật sự yên lặng quá lâu. Đừng tưởng rằng đánh bại lão Thái đã ình là nhân vật lớn.
- Ta từ trước đến nay không cho rằng mình là nhân vật lớn gì. Chỉ có điều các ngươi không nên ép ta!
- Là ngươi không thức thời!
- Các ngươi thật sự đúng là ưu việt thành quen. Ta ngay cả đệ nhất Văn Khúc Doanh cũng dám đánh, ở trong Cự Môn Doanh ngươi đứng thứ bao nhiêu?
- Rất tốt rất tốt. Ta là lão tam trong Cự Môn Doanh. Đám Văn Khúc Doanh giống như đàn bà, sao có thể so sánh với chúng ta được!
Người đối diện cũng bị Vu Nhai chọc giận. Loại nhân vật tiểu bạch kiểm như vậy cũng dám tranh cãi với mình sao? Trong lòng hắn vốn đang tức giận.
Tướng Binh Sư thất đoạn. Lão tam của Cự Môn Doanh vô cùng tự tin.
Đáng tiếc hắn sao có thể so sánh được với Đoạn Giáp của Tham Lang Doanh. Vu Nhai cũng không phải như lúc đánh bại Đoạn Giáp nữa.
Vu Nhai phát ra tướng khí của Xích Thố, so với khí tức của hắn bá đạo chẳng biết gấp bao nhiêu lần. Tuy rằng lão tam Cự Môn Doanh có thực lực Tướng Binh Sư thất đoạn, nhưng ở trên phương diện tướng khí lại chỉ vừa mới nhập môn. Trong nháy mắt hắn đã bị Vu Nhai làm kinh hãi.
- Keng...
Hai chiêu.
Chiêu thứ nhất, Vu Nhai sử dụng trường kích tứ giai đánh nát Huyền Binh bản mạng của hắn. Chiêu thứ hai, lưỡi trường kích hình bán nguyệt đã gác ở trên cổ người này. Trên mặt hắn lộ vẻ khó tin.
Ầm ầm ầm...
Trong giây lát Vu Nhai thu hồi trường kích, nắm đấm đánh tới. Phải đánh mạnh tới khi mẹ hắn cũng không nhận ra hắn mới thôi. Một lát sau Vu Nhai cũng đã bớt giận. Trường kích cuối cùng lại đập xuống. Lão tam Cự Môn Doanh trực tiếp hôn mê.
Sau khi say rượu vận động chút dường như không tồi. Thể xác và tinh thần chợt cảm thấy thoải mái. Hắn gấp trường kích lại, nghênh ngang rời đi.
Mười năm phút sau, Thái ca cùng một người khác chạy tới, thấy gia hỏa nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống thì vô cùng hoảng sợ. Sau khi lật lên mới nhận ra đây là lão tam của bọn họ. Bọn họ vội vàng đỡ người đưa trở về.
Sắc mặt Lý Khai rất âm trầm. Bên trong gian phòng tất cả mọi người gần như nín thở, bao gồm cả lão tam của Cự Môn Doanh không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào.
- Tức chết ta mất. Lão… lão đại, ngươi nhất định phải giúp ta báo thù.
- Còn chưa đủ mất mặt sao?
- Lão đại, tên họ Vu kia quá vô sỉ, chúng ta không thể để mặc như vậy được.
Liệt An cũng cả giận nói. Thái ca theo hô lên. Mấy đại tướng của Cự Môn Doanh đều đang bị một Kỳ Binh Giả hãm hại, vô cùng nhục nhã.
Đúng vậy, chính là hãm hại. Lão tam của Cự Môn Doanh trở về cũng nói Vu Nhai đã đánh bại đánh vô sỉ như thế nào!
- Đương nhiên không thể cho qua. Chỉ có điều bây giờ bên cạnh hắn có tiện nhân Dạ Tình đang ở đó. Chúng ta không có cách nào!
Lý Khai âm trầm nói, khoát tay áo:
- Thôi đi. Chờ sau khi nhiệm vụ kết thúc nói sau. Mục tiêu của chúng ta là Thiên Hạt Thứu Vương.
- Được rồi, lão đại, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng chuyện ma quỷ mà tiện nhân Dạ Tình kia đã nói sao? Thật sự có người của Độc Cô gia gì đó sao?
- Lần này vốn định gọi tên họ Vu tới ngoại trừ muốn ép hỏi lai lịch của hắn, cũng muốn biết chuyện này có phải là thật hay không. Chỉ có điều theo ta thấy chuyện này tám phần là giả. Người của Độc Cô gia sẽ ẩn đằng sau sao? Buồn cười.
Lý Khai nói.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK