Ngày mai Thủy Tinh sẽ đến tìm Vu Nhai, cũng là ngày cuối cùng của thánh hội kế hoạch thần binh. Trong thư Thủy Tinh viết đã được phụ thân cho phép, bây giờ cơ thể nàng suy yếu không thể dùng điện thoại màn hình hiệu Tiểu Hắc.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Ngày mai sao? Chỉ được thành công, không được thất bại!
Vu Nhai mang Tiểu Hắc xuất phát.
Mặt nạ đen, y phục võ sĩ màu đen, là cách ăn mặc U Hoang.
Vu Nhai nhanh chóng đến tường ngoài nội điện, hắn không đi vào từ cửa chính. Vu Nhai muốn mọi người nghĩ rằng trong thời gian này hôm nay hắn không bước vào Huyền Thần điện, luôn bận rộn tu luyện.
phòng ngự trong nội điện rất nghiêm ngặt, nhưng không có siêu cao thủ phòng ngự mà toàn là kỵ sĩ chính thức bình thường. Đối với những người này Vu Nhai né tránh dễ như chơi. Tất nhiên kỵ sĩ chính thức là trăm dặm mới tìm được một, hắn không dám quá lơ là. Vu Nhai cẩn thận vô cùng, vận chuyển ám chi trạc, ám ảnh tiệt sát thuật, u linh kiếm ý đến cực độ.
Khi Vu Nhai tới Huyền Bảo Lâu càng cẩn thận hơn.
Tiếp theo mới là giai đoạn mấu chốt, đương nhiên khi vào trong Vu Nhai càng quen tay hay việc hơn. Bây giờ bên ngoài là ban ngày, mỗi khi Vu Nhai đi qua phải tìm một góc chết khó phát hiện.
Huyền Bảo Lâu của Huyền Thần điện, khi Vu Nhai lẻn vào thì Thôn Thiên kiếm trong cơ thể hắn rung dữ dội, bên trong có hấp dẫn mãnh liệt. Lần trước Vu Nhai đến Huyền Thần điện thì Thôn Thiên kiếm đã rục rịch, suýt bị lão nhân họ Kiều phát hiện. Lần này Thôn Thiên kiếm cũng nhưng biết khốn không dám dao động, biểu hiện sốt ruột trước mặt Vu Nhai thì rất mất mặt.
Đương nhiên Thôn Thiên kiếm biết rõ lần này không trộm được thần binh. Như lần trước đã nói, Huyền Thần điện, đế đô cao thủ như mây, Thôn Thiên kiếm không phải vạn năm, nó chỉ có thể giống như Vu Nhai ráng nhịn.
Nếu có cơ hội đương nhiên Thôn Thiên kiếm sẽ không khách sáo.
Bên trong có hơi thở dụ dỗ Thôn Thiên kiếm, cơ hội rất lớn. Dĩ nhiên Thôn Thiên kiếm sẽ không nói cho Vu Nhai biết.
Huyền Bảo Lâu chia làm ba bảo các trái, phải, chính giữa. Bân trái là nơi đặt đan dược, thảo dược, chính giữa là Huyền Binh bảo các, cũng là nơi quan trọng nhất của Huyền Bảo Lâu. Nghe nói huyền binh từ thất giai trở lên sẽ được thu trong đó, phải là huyền binh thất giai đặc biệt mới được. Nơ'i Thôn Thiên kiếm muôn đi nhất tất nhiên à chỗ này.
Bảo các bên phải là nơi Vu Nhai muốn đến, chỗ đặt các loại báu vật, chủng loại lộn xộn. Có báu vật với công dụng đặc biệt, có quyển trục ma pháp, có ma tinh của ma thú cường đại.
Những điều này là Vu Nhai thám thính từ chỗ Hạng giáo quan.
Hạng giáo quan đúng là oia, tuy gã chỉ là kỵ sĩ ngoại điện nhưng hiểu biết rất nhiều, bình thường gã làm vài chuyện nghịch thiên nên Huyền Thần điện phải thưởng cho gã.
Vu Nhai đi ngay đến khu vực bên phải, chuyện diễn ra suôn sẻ hơn hắn nghĩ. Vu Nhai rất nhanh trông thấy cánh cửa chứa báu vật, chỉ cần lẻn vào, tìm ra báu vật quý hiếm đó, mang ra ngoài là hắn không uổng công đến Huyền Thần điện một chuyến. Trận quyết đấu cuối cùng gì đó, danh hiệu thần binh gì đó, thậm chí là cơ hội tiếp xúc gần gũi với binh linh, thần binh đều không quan trọng với Vu Nhai.
Đang lúc Vu Nhai thả tưởng tượng bay cao bay xa chợt vang tiếng cười âm trầm:
- Khục khục khục . . .
Lông tơ Vu Nhai dựng đứng, hắn như thằn lằn bám chặt góc âm u trong đường hầm tối tăm. Vu Nhai tự tin chỉ cần không chuyên môn nhằm vào hắn thì tuyệt đối sẽ không phát hiện ra hắn được. Trừ phi đối phương là thánh binh sư, hơn nữa dù có là thánh binh sư cũng phải cố ý tìm Vu Nhai mới được.
Kinh nghiệm trong căn phòng ma pháp sư cường đại nhất của Huyền Binh ma pháp tháp cho Vu Nhai biết dù là thánh binh sư nếu không cố ý dùng tinh thần lực, linh giác tìm thì hắn rất an toàn. Chính vì chuyện này mà Vu Nhai càng tự tin vào năng lực ẩn giấu của mình.
Tạm thời Huyền Bảo Lâu chỉ có mấy thiên binh sư, không có nửa thánh binh sư.
thánh binh sư đã bị kéo đi bế quan, nghe nói vị thánh binh sư đột nhiên được tặng báu vật và đã đột phá chính là người bảo vệ Huyền Bảo Lâu. Nếu không phải biết đeìu này thì Vu Nhai đã cẩn thận hơn nữa, ít nhất băn khoăn rõ ràng, chuẩn bị nhiều hơn.
Thanh âm lúc trước lại âm trầm nói:
- Khục khục, đừng trốn nữa, chúng ta biết ngươi ở trong góc đó. Từ khi ngươi vào bảo các bên phải là chúng ta đã cảm ứng được. Chúng ta chờ ngươi mấy ngày nay, bày bao nhiêu là thứ nếu không phát hiện ra ngươi thì chúng ta tự sát cho rồi.
Người đó liếc mắt ngay vị trí Vu Nhai ở.
Cạm bẫy . . .
Tim Vu Nhai đập nhanh, trong đầu nổi lên hai chữ này, người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Là cmạ bẫy? Sao có thể? Là ai muốn đối phó với hắn? Là ai tốn công tốn sức như vậy? Tốn công . . . Không lẽ là Tông đại nhân? Không thể nào, gã muốn đối phó với Vu Nhai cũng không cần tốn sức đến tận đây. Làm sao Tông đại nhân biết Vu Nhai có năng lực tiềm sát nghịch thiên?
Lưu Hàn Trạch? Không, Lưu Hàn Trạch không có năng lực đó, vậy là ai?
Vu Nhai suy nghĩ, chậm rãi trượt xuống. Dù trong lòng Vu Nhai khó hiểu, căng thẳng nhưng mặt ngoài phải bình tĩnh, nếu không chờ đợi hắn chính là địa ngục.
Thanh âm hiểm độc không đợi Vu Nhai trả lời đã hỏi ngược lại:
- Nếu chúng ta không bày ra mấy thứ này, chỉ dựa vào thực lực mới vào thiên binh sư không biết có ám sát được ngươi không?
Tim Vu Nhai đập nhanh, bọn họ không giết được hắn, nếu thật sự đánh nhau có lẽ sẽ bị nuốt không còn mẩu xương nhưng muốn trốn thì không khó. Đừng nói là mới vào thiên binh sư, dù là thiên binh sư trung đoạn bình thường cũng không cản được Vu Nhai khi hắn bỏ chạy.
Ý của bọn họ là biết Vu Nhai có năng lực tiềm sát khủng bố?
Vu Nhai thầm nghĩ:
Vu Nhai truy sát Độc Cô Cửu Dương nên bị cao tầng Độc Cô gia biết thân phận U Hoang, ít nhất biết hắn có u linh kiếm ý, có năng lực tiềm sát khủng bố. Hoàng Phủ Nhàn là thê tử của Độc Cô Chiến Phong nên có biết chuyện cũng không lạ.
- Là ai muốn đối phó với mình? Quang minh thánh nữ? Không thể nào, dù Tông đại nhân là người ma pháp đế quốc cũng không có lý do phát động rầm rộ đối phó mình. Hoàng Phủ Cung? Càng không thể, hắn chỉ là một thế tỷ, không có quyền lực lớn như vậy. Hơn nữa phụ thân của Hoàng Phủ Cung sẽ không cho hắn làm như vậy. Thế thì chỉ còn một người, Hoàng Phủ Nhàn, mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương.
- Đúng vậy! Huyền binh bản mệnh của Độc Cô Cửu Dương bị mình dùng 'dung binh thần thuật' phế không còn cặn. Báu vật quý hiếm như vậy làm sao Hoàng Phủ Nhàn không muốn tranh giành? E rằng thứ này không phải phần thưởng cho thánh hội kế hoạch thần binh.
- Xem ra ngươi đã đoán được. Nói thật là ban đầu Nhàn quận chúa đặt ra kế hoạch này chúng ta rất khó hiểu, mãi khi nàng nói ngươi rất có thể là người thừa kế tương lai của kiếm các bí ẩn nhất Độc Cô gia thì chúng ta mới chú trọng hơn, nhưng hơi khó chịu làm theo. Cho đến khi ngươi tiến vào chúng ta mới biết Nhàn quận chúa không xem thường người.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK