Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vật hắn muốn lấy sẽ lấy được. Bất kỳ kẻ nào dám phản kháng lại hắn, hắn sẽ tiêu diệt. Cầu tình sao? Nàng lại không phải là người ngu. Bảo Độc Cô Cửu Dương cho rằng nàng đối với nam nhân này chính là vô tình sao? Lại nói tới Độc Cô Nhai. Chỉ cần hắn chết, có lẽ nàng còn cảm thấy hoàn toàn an tâm.
Người nhà của Độc Cô Cửu Tiên cũng an tâm. Chỉ cần Độc Cô Vận Nhi không cầu tình, người trước mắt này chính là một thi thể, không có khả năng thứ hai. Hôm nay điều bọn họ muốn chính là Vu Nhai bị Độc Cô Cửu Dương bắt sống...
  • Ha ha, nếu như vậy, như vậy...
  • Tự làm bậy, không thể sống!
Vu Nhai đột nhiên lẩm bẩm, chợt ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Độc Cô Cửu Dương nói:
  • Độc Cô Cửu Dương, ta còn chưa nói hết. Ta nói ta tới không phải là vì nữ nhân này, điều này không sai. Ta và nữ nhân này không có vấn đề gì, cũng không sai. Một nữ nhân ta chơi đủ, còn có thể có quan hệ gì với ta chứ? Hôm nay tàn hoa bại liễu này chỉ có quan hệ với ngươi mà thôi.
  • Ngươi nói cái gì...
Độc Cô Cửu Dương giận dữ nói.
- Ta nói, tàn hoa bại liễu này chỉ có liên quan với ngươi thôi. Được rồi, bớt nói nhảm đi. Độc Cô Cửu Dương, lần này ta tới không phải là vì nữ nhân này, cũng không chỉ vì Độc Cô Chư. Ta hỏi ngươi, chiếc nhẫn kim sắc trên tay ngươi là từ đâu tới?
Vu Nhai cũng không nhiều lời, chỉ trồng cho Độc Cô Cửu Dương một hạt giống. Kết quả Độc Cô Vận Nhi cuối cùng thế nào, hắn cũng không quan tâm. Hắn lười để ý tới những lời Độc Cô Vận Nhi nói lăng nhăng. Hôm nay điều hắn muốn biết nhất chính là, rốt cuộc nữ nhân trước đây lừa mẹ con bọn họ chính là ai?
Vu Nhai lại đánh giá thấp sở thích chiếm hữu của Độc Cô Cửu Dương. Trong nháy mắt Độc Cô Cửu Dương giống như kiếm rời vỏ, nói:
  • Ngươi nói cái gì? Người đẹp hết thời sao? Ngươi nói Vận Nhi thật sự là bạn gái trước của ngươi, ngươi và nàng từng phát sinh quan hệ sao?
  • Không kém là mấy đâu!
Vu Nhai nhún vai.
- Cửu Dương, đừng nghe hắn nói lung tung. Chẳng lẽ ngươi còn không biết, lúc ta với ngươi, vẫn là hoàng hoa khuê nữ sao!
Độc Cô Cửu Dương lặng lẽ ngây người, sát khí trên người đã giảm đi không ít. Hắn lại trừng mắt nhìn Vu Nhai, cười lạnh nói:
  • Ngươi muốn chọc giận ta sao?
  • Không sai. Ta chính là muốn chọc giận ngươi, ta còn muốn nói, màng trinh đó là có thể chữa trị.
Vu Nhai vẫn thản nhiên như không. Những lời này cứ việc phát huy mà thôi. Nếu nữ nhân này có lòng gây họa ình, vậy thì đi chết đi. Đồng thời làm vậy, hắn cũng có thể khiến Độc Cô Cửu Dương tức giận. Bất kể thế nào, hiện tại không tránh khỏi sẽ đánh một trận đánh. Vu Nhai rất hiểu người này, không cần che che giấu giấu. Người như thế đặc biệt có lòng nghi ngờ rất nặng. Chỉ cần đâm một cái gai ở trong lòng bọn họ, cái gai đó có thể mọc rễ nẩy mầm.
- Độc Cô Nhai, ngươi...
Độc Cô Vận Nhi căn bản không ngờ Vu Nhai lại nói ra những lời lớn mật như thế, sắc bén như thế, cũng là hồ ngôn loạn ngữ như thế. Trước đây bản thân nàng và hắn tối đa chỉ hôn nhẹ mà thôi. Hắn lại có thể bịa đặt như vậy. Lúc này nàng mới nhớ tới lời Vu Nhai vừa nói. Hóa ra, lời của hắn đã nói, từng chôn xuống một quả mìn. Nếu như vừa rồi nàng cầu tình...
Hiện tại nàng mới phát hiện, người trước mắt đã không còn là Độc Cô Nhai kia nữa.
- Hừ, nếu như lúc ta trở lại Độc Cô gia, nàng không tới tìm ta, không cao cao tại thượng khinh bỉ ta, người nhà của Độc Cô Cửu Tiên cũng sẽ không điều tra ra được việc này. Độc Cô Chư cũng sẽ không chịu sự tra tấn như vậy. Làm việc chung quy đều phải trả giá đắt.
Vu Nhai lạnh lùng nói. Ngày đó Độc Cô Vận Nhi tìm hắn, nhất định có người đã lưu ý đến.
Về phần chuyện mấy năm trước, nếu như gia hỏa Độc Cô Cửu Tiên không điều tra được hành động của Độc Cô Vận Nhi gần đây, bọn họ làm sao có thể liên tưởng được chuyện mấy năm trước? Cho dù có liên tưởng, cũng không dám chạy đến trước mặt Độc Cô Cửu Dương kết luận. Nói trắng ra là, Độc Cô Vận Nhi tự mình hại mình. Mà cuối cùng nàng vẫn tự ình là đúng, cho rằng Vu Nhai đã không có cách nào làm gì được nàng. Có lẽ do nàng ở cùng Độc Cô Cửu Dương quá lâu, tự cho rằng bất kỳ thế hệ trẻ nào, ở trước mặt Độc Cô Cửu Dương đều phải cúi đầu nhận chết.
Thật ra, nếu như nàng cầu tình, Độc Cô Cửu Dương cũng không nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với nàng.
- Cửu Dương, ngươi phải tin ta. Ngươi phải...
Bốp...
Độc Cô Cửu Dương hung hăng tát một cái. Hắn không liếc mắt nhìn Độc Cô Vận Nhi, chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Nhai:
  • Không quan tâm chuyện này rốt cuộc thế nào, không thể nghi ngờ hôm nay ngươi chắc chắn phải chết. Ta sẽ giết chết ngươi như giết chết một con kiến hôi.
  • Con kiến hôi? Hắc, rất nhiều người đều đã nói với ta như vậy. Chỉ có điều bọn họ đều đã chết!
Vu Nhai cũng bắn ra kiếm ý trùng thiên. Thực lực hắn đã đạt tới Hoàng Binh Sư tam đoạn. Ngay sáng sớm ngày hôm qua, hắn lại một lần nữa đột phá.
- Độc Cô Cửu Dương, rốt cuộc chiếc nhẫn kim sắc trong tay ngươi là lấy ở đâu ra? Có phải do một nữ nhân giao cho ngươi hay không?
Độc Cô Cửu Dương mới nhớ ra Vu Nhai đã hỏi điều này lần thứ hai. Không có cách nào, từ trước đến nay đều là hắn chất vấn người khác. Từ trước đến nay hắn cũng chưa từng bị người khác chất vấn. Chỉ có điều hắn cảm thấy có chút kỳ quái, không hiểu tại sao Vu Nhai lại muốn hỏi như vậy:
  • Ngươi tới chính là vì chiếc nhẫn kim sắc này sao?
  • Không sai. Nói vậy ngươi bởi vì Độc Cô Vận Nhi cũng đã điều tra ta. Cho nên chuyện sở dĩ ta không dung hợp Kiếm Huyền Binh, bị trục xuất khỏi gia môn, chính là do một nữ nhân, một nữ nhân đưa ngươi chiếc nhẫn này!
Vu Nhai lạnh lùng nói, không che giấu. Độc Cô Cửu Dương người như thế tuyệt không sẽ phủ nhận bất cứ chuyện gì. Nói thật, nói với loại người tự ình là đệ nhất thiên hạ, thật sự không cần lo lắng hắn sẽ nói dối. Bởi vì hắn là Đệ nhất thiên hạ. Đệ nhất thiên hạ đã làm, vậy không cần phải phủ nhận.
- Không sai. Đây là do mẫu thân ta cho ta từ ba năm trước. Đây cũng là thứ tượng trưng cho hoàng tộc của mẫu thân ta, độc nhất vô nhị. Chỉ có điều mẫu thân ta sẽ đi đối phó với ngươi sao? Đừng nói đùa. Ngươi là ai chứ? Chẳng khác nào một con kiến. Mẫu thân ta giậm chân một cái, ngươi chết cũng không có chỗ chôn!
Độc Cô Cửu Dương quả thật không phủ nhận. Nhưng hắn cũng không chịu thừa nhận cách nói của Vu Nhai:
  • Ngươi muốn lấy phương thức này để nâng cao khí thế của ngươi sao? Hừ, con kiến có kêu lớn tiếng hơn nữa, cũng không sánh bằng đầu ngón tay của người ta!
  • Phụ thân của ngươi có phải tên là Độc Cô Chiến Phong hay không?
Vu Nhai không để ý đến sự nghi ngờ của hắn, vẫn liên tục hỏi. Thấy ánh mắt sững sờ của Độc Cô Cửu Dương, Vu Nhai lại nói:
- Xem ra không sai. Phụ thân của ngươi ở ngay U Linh Kiếm Các, có thể còn là Các chủ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK