Tư Mã Tường suy nghĩ thật lâu sau mở miệng nói:
- Manh mối quá ít, không thể phán đoán. Nhưng có một điều chắc chắn là phải tìm được tư liệu lúc trước Đế Long tộc, Tinh linh tộc lúc trước chữa trị, không thì mọi thứ chỉ là nói suông. Ít nhất phải tìm ra dấu vết, tức là đi di tích Đế Long tộc, Tinh linh tộc một chuyến.
Vu Nhai trợn trắng mắt.
Tư Mã Tường bi thương nói:
Vu Nhai nghi ngờ mới rồi Tư Mã Tường im lặng thật lâu có khi nào đang suy nghĩ chuyện chữa trị hay 'buồn rầu; không?
- Quả nhiên dự cảm của ta là chính xác, ta sắp phải rời khỏi đế đô. Tiểu tử, chúng ta lập tức xuất phát đi bách tộc loạn địa ngay.
- A!
Vu Nhai trợn to mắt nói:
- Cái gì? Người muốn cùng ta đi bách tộc loạn địa tìm manh mối?
Tư Mã Tường trừng Vu Nhai, nói:
- Buồn cười, tất nhiên ta phải đi. Dựa vào tiểu tử chưa mọc đủ lông như ngươi không chừng bỏ lỡ nhiều thứ. Đã lâu ta không rời khỏi đế đô, ta nhớ ngày tháng chạy khắp đại lục.
Tư Mã Tường không còn vẻ đau buồn vì rời khỏi đế đô, mắt gã long lánh bốn chữ 'ta rất mong chờ'.
Dù sao thì có Tư Mã Tường đi chung là tuyệt vời nhất, manh mối tìm ra cách chữa mắt cho Thủy Tinh tăng thêm nhiều.
Thủy Tinh nhìn Vu Nhai, lòng vừa cảm động vừa rất áy náy. Tại sao nàng cứ làm phiền người ta? Tại sao cứ báo hại người ta lo lắng? Phụ thân như vậy, hiện tại Vu Nhai cũng thế. Thủy Tinh rất mốn nói đừng mạo hiểm vì nàng, trời biết bách tộc loạn địa có nguy hiểm gì không. Nhưng lời đến bên môi Thủy Tinh không cách nào thốt ra, mắt mông lung.
Không phải Thủy Tinh trông chờ chữa lành mắt mà vì nàng biết có nói gì cũng không thể ngăn cản Vu Nhai.
Chắc chắn Vu Nhai sẽ trừng mắt, sau đó nói:
- Nói vớ vẩn gì vậy? Nếu có manh mối thì tất nhiên phải tìm. Còn nói lời này nữa coi chừng ta đánh mông nàng.
Câu nói bỡn cợt nhưng ẩn chứa sự quan tâm, che chở Thủy Tinh.
Tư Mã Tường, Vu Nhai lên kế hoạch. Biết ngày mai sẽ xuất phát, Tư Mã Tường nhanh chóng quay về ổ của mình chuẩn bị . Không biết Tư Mã Tường có đau buồn đi từ biệt hoa cỏ của gã không.
Sau khi Tư Mã Tường rời đi, Vu Nhai vội nói:
- Yên tâm, nàng đừng thấy áy náy gì. Ta đi bách tộc loạn địa không chỉ vì nàng còn có nhiều chuyện cần làm, vì dụ có vị Ải Nhân tộc kêu ta báo thù giúp, có vị Tinh linh cần ta chữa trị giúp, có một con rồng nói chỗ đó có di tích muốn ta đào xem có vật tốt gì không.
Vu Nhai nhìn ra Thủy Tinh áy náy, tự trách nên cố gắng xoa dịu nàng hết mức có thể.
Thủy Tinh không tin Vu Nhai, nói:
Lần trước trong Mê Vụ sơn mạch Vu Nhai định kể cho Thủy Tinh nghe về Huyền Binh Điển nhưng bị phá hỏng, lần này . . .
- Đừng an ủi ta. Cái gì người lùn, Tinh linh, rồng? Lừa ai?
- Trời đất chứng giám, ta có thể lừa người khác nhưng không dám gạt lão bà yêu quý, chiến hữu Thủy Tinh. Ta thật sự có bằng hữu người lùn, Tinh linh, rồng. Lần trước ta rất muốn nói với nàng là . . .
- Vu Nhai, phần chúng ta đã rèn xong, tiếp theo đến lượt ngươi!
Lần này vẫn là bị phá hủy, hai cây thiết côn kỳ đà chạy ra. Vu Nhai biết nếu chậm trễ một giây là hai tên cuồng nhiệt sẽ la ó không ngừng. Vu Nhai bất đắc dĩ miễn cưỡng đi theo thiết côn ca ca, thiết côn đệ đệ.
Thủy Tinh cũng đi chung, nửa tin nửa ngờ lời Vu Nhai nói.
Rèn tốn khá nhiều thời gian, đặc biệt dao găm lấy móng vuốt thiên thần cự tích làm chủ thể, phải ba người hợp sức mới dung hượp tài liệu khác vào được. Khi hai cây thiết côn, Vu Nhai rèn xong đã khuya. Thiết côn ca ca, thiết côn đệ đệ học được vô số tri thức, vừa lòng rời đi. Vu Nhai được một cây dao găm chịu dược Thí Thần Ma Nhẫn tuyệt kỹ, đặt tên là cự tích chi nhẫn!
Hai cây thiết côn trước khi đi mời Vu Nhai phải đến Thần Tượng hành tỉnh một chuyến, thật là không đánh không quen biết. Thiết côn đệ đệ, thiết côn ca ca đã xem Vu Nhai là bạn vong niên, còn chuyện Liễu Mị Nhi thì nữ nhân làm sao 'quyến rũ' bằng binh khí?
Hai cây thiết côn đi, kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu trở về.
- Vu Nhai, Thủy Tinh, chắc không quấy rầy các ngươi đi?
Điển lễ, tiệc tối Thất hoàng tử chu trì đã kết thúc, mọi người rầm rộ xông vào không quấy rầy mới là lạ. Nhưng Vu Nhai đã chuẩn bị tinh thần bị quấy rầy, hắn chờ kết thúc buổi tiệc sẽ cùng mọi người ăn chung bữa chia tay, bữa tiệc thuộc về Bắc Đầu hành tỉnh bọn họ.
Nếu không phải thời gian gấp rút thì Vu Nhai đã không sốt ruột như vậy, nhưng trọng bảo liên quan đến cơ thể mẫu thân, hắn phải đi ngay.
Vu Nhai không trả lời câu hỏi của kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu, trực tiếp tuyên bố:
- Các vị, sợ là ngày mai ta sẽ chia tay mọi người một thời gian, ta có chuyện rất gấp cần đi ngay. Nên tối hôm nay ta muốn cùng mọi người tổ chức một bữa tiệc tối khuya chỉ thuộc về Bắc Đầu hành tỉnh chúng ta, còn là bữa tiệc bằng hữu Bắc Đầu hành tỉnh.
Không khí im lặng, kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu mới rồi còn hưng phấn bỗng chốc cơ mặt cứng ngắc. Bọn họ mờ mịt, thói quen theo Vu Nhai dẫn dắt chiến đấu bây giờ hắn nói sắp đi làm bọn họ thoáng chốc không quen.
Thật ra thánh hội trận quyết đấu cuối cùng đã kết thúc, nên chia tay cũng đã tới lúc rời đi.
Một vài người sẽ về Bắc Đầu hành tỉnh, có người về hành tỉnh của mình tức là đám kỵ sĩ không thuộc Bắc Đầu. Có mấy người sẽ cùng Thất hoàng tử kiến thức phong tình ma pháp đế quốc. Chia tay là đương nhiên.
Huyết Lệnh đại ca chợt lên tiếng phá vỡ yên lặng:
- Phải không? Vậy chúng ta tổ chức tiệc tối trước nhất đi, cũng là tiệc mừng công, Bắc Đầu chúng ta quá giỏi.
Mọi người bật cười. Không ai hỏi Vu Nhai có việc gấp gì đến nỗi ngày mai phải đi, nếu hắn đã nói có việc thì chắc chắn thật sự gấp.
Mọi người hét to, nương men say trong tiệc tối Thất hoàng tử chủ trì bắt đầu hưng phấn lên. Bọn họ đều là người trẻ tuổi, sóng vai trải qua sinh tử, lúc này không điên sợ là về sau không còn cơ hội.
- Đúng vậy! Bắc Đầu quá giỏi, trước tiên chúng ta phải mừng công rồi mới chia tay.
- Bắc Đầu, Bắc Đầu!
Chợt có giọng như còi tàu vang lên:
- Hì hì, có vẻ chúng ta đến đúng lúc, tiệc mừng công có phần chúng ta không?
Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu quay đầu lại, vui vẻ đồng thanh kêu lên:
- Yến đại nhân, Hạng giáo quan, còn có mấy vị kỵ sĩ đại nhân, sao các ngươi đến đây?
Giờ thì người đã đông đủ, là một đêm thức trắng.
Mùi rượu nồng nặc, tràn ngập tiếng cười, hào khí, xen lẫn chút bi thương chia xa điểm xuyết trong lòng mọi người. Không khí càng nhiệt liệt hơn, rượu càng nồng.
Độc Cô Cửu Huyền, Vu Tiểu Dạ, Tiễn Linh cũng tham gia. Có mấy mỹ nữ khiến không khí càng thêm vui vẻ.
Trong bữa tiệc không chia địa vị, cao thấp. Không ai quan tâm Yến đại nhân là Huyền Thiên kỵ sĩ của Huyền Thần điện. Mặc dù cá tính của Yến đại nhân làm gã không cuồng cười nhưng đây là bữa tuổi gã cười nhiều nhất trong đời.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK