- Hơn nữa Vu Nhai còn nói là các vị tiền bối? Mấy người Thần Binh Sư làm rùa đen rút đầu sao?
Xung quanh lại là những tiếng nghị luận ầm ĩ. Lúc này, bọn họ bắt đầu nghi ngờ đối với nhân phẩm của vị lão gia chủ kia. Người Độc Cô gia không nên làm như thế. Đáng buồn nhất chính là, ở bên cạnh rình coi còn bị người ta một người trẻ tuổi phát hiện.
- Hắc, nếu các ngươi không dám ra, vậy để ta kéo các ngươi ra đi.
Có lẽ bởi vì quá mất mặt, có lẽ thật sự là mệnh lệnh của lão gia chủ Độc Cô, bọn họ không dám ra cũng không thể đi ra. Nhưng Vu Nhai sẽ không buông tha cho bọn họ như thế được. Tuy rằng Vu Nhai rất tự tin, nhưng nếu như lão gia chủ kia thật sự rất vô sỉ, phía trước bố trí mười mấy Thần Binh Sư cấp tướng, phía sau lại bố trí mấy người, Vu Nhai cường thịnh mấy đi nữa cũng sẽ xong đời. Cho nên đối phó được người nào hay người đấy.
Phải biết rằng, Thần Binh Sư Độc Cô gia không giống với Thần Binh Sư bình thường.
Tiếng nói vừa dứt, kiếm quang màu lửa đỏ của Vu Nhai đã giống như gió bão lao về phía một người trong đó. Trong chớp mắt, từ phương hướng kia cuối cùng có khí tức Thần cấp bạo phát. Đám người đứng xem phía xa không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Thật sự có rùa đen rút đầu sao?
- Chúng ta chẳng qua là sợ ngươi chạy thoát mà thôi. Chúng ta vốn định không xuất thủ.
Bốn đạo kiếm ý Thần cấp đồng thời bắn ra. Trong đó người bị Vu Nhai công kích, nói ra câu nói trên. Đáng tiếc, theo rất nhiều người đang đứng xem thấy, lời này chính là đang giải thích. Điều này khiến người ta cảm giác thực sự là đang già mồm cãi láo, tràn ngập cảm giác vô lực và xấu hổ.
- Trốn sao? Nếu như ta muốn chạy trốn, cũng sẽ không tới. Từ lúc ở liên minh bách tộc, ta đã biết Độc Cô gia sẽ đối phó với ta.
Vu Nhai cười lạnh. Biểu hiện trước đó thật ra đã nói rõ Vu Nhai tuyệt đối sẽ không chạy trốn. Hắn là cố ý xông vào. Hắn phải xông vào. Mà lúc này Vu Nhai nói ra, lại làm cho vô số người thán phục. Hóa ra hắn đã sớm biết, còn dám đơn thương độc mã tiến vào Độc Cô gia. Hắn dựa vào cái gì vậy?
- Hắn sớm biết rồi sao?
Khi có người báo cáo với Độc Cô Khiếu Qua về những lời này, lão lại khẽ nhíu mày. Đồng thời lão cảm thấy Vu Nhai khẳng định có hậu chiêu gì đó, hoặc nói hắn đang hư trương thanh thế. Cũng có thể Độc Cô Chiến Huyền thật ra không mất tích hoặc đã xuất hiện. Chắc là như vậy. Rất nhanh lão liền mỉm cười. Độc Cô Chiến Huyền đã trở về thì thế nào? Độc Cô Chiến Huyền chẳng qua là hậu bối của mình mà thôi. Vu Nhai chết chắc.
- Keng keng keng...
Tiếng kim loại vang lên ở khu vực kiếm hoàn thứ tám. Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm... Vu Nhai không ngừng xuất kiếm. Kiếm quang màu lửa đỏ liên tục tạo ra những đường sáng trên bầu trời xanh ngắt. Sau đó hình ảnh dừng lại ở kiếm thứ... A, không biết là thời điểm kiếm thứ bao nhiêu. Chắc là khoảng kiếm thứ 60, bốn thân ảnh đều bị đập rơi trên mặt đất.
Thua. Bốn gã Kiếm Thần liên thủ không ngờ không ngăn cản được 60 kiếm của người ta.
Đủ loại âm thanh đều có, đều đang suy đoán. Ánh mắt của vô số người đều tập trung ở sáu chữ lớn trước mắt. Không biết từ lúc nào, Độc Cô Thanh Khê lại xông ra, ngơ ngác nhìn sáu chữ lớn này, chợt nói:
- Không đúng. Mau nhìn cái đồi kia...
- Kiếm Thần, Độc Cô Ý Kiên! Có ý gì?
- Kiếm ý thật mãnh liệt, kiếm ý thật đáng sợ. Đây chẳng lẽ là kiếm ý của lão tổ tông Độc Cô Ý Kiên?
Độc Cô Thanh Khê sâu kín nói.
- Độc Cô Ý Kiên. Tổ tông chữ lót Ý trong Độc Cô gia, Kiếm Thần của Độc Cô gia. Sau khi thành thần đã rời khỏi đây, cũng không trở về nữa. Lão phu chính là một mạch của Độc Cô Ý Kiên này, may mắn từng xem qua bút ký của người. Ta có thể khẳng định, đây là kiếm ý của lão tổ tông Độc Cô Ý Kiên. Hơn nữa nhìn thấy càng thành thục hơn ta...
- Có ý gì?
- Đây có lẽ là kiếm ý do lão tổ tông Độc Cô Ý Kiên mới ngộ ra lúc tuổi già. Không biết vì sao lại bị Vu Nhai nhận được đồng thời lĩnh ngộ. Có lẽ là lão tổ tông Độc Cô Ý Kiên để Vu Nhai đem kiếm ý này về Độc Cô gia.
Chỉ trong chớp mắt Độc Cô Thanh Khê đã biến mất. Bốn gã đã bị người đánh bại, không biết từ đâu xông ra, ngơ ngác nhìn mấy chữ trên sườn núi. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, khẽ thở dài, không nói được gì.
- Đúng rồi. Thanh Khê trưởng lão, ở kiếm hoàn thứ chín Vu Nhai cũng khắc chữ lại. Là Kiếm Thần Độc Cô Nguyên Đạo...
- Cái gì? Để ta đi xem thử.
Thật ra bọn họ không phải là người của họ Độc Cô, mà là cường giả trong gia tộc khách khanh. Nhưng dù vậy, lời Vu Nhai nói vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu. Sau khi bị đánh bại, bọn họ càng khó tiếp nhận được. Thật ra bọn họ có thể đánh rất tốt, nhưng bọn họ thực sự không có sĩ khí. Thậm chí ngay cả khi liên thủ cũng đánh co chân rụt tay. Ai, từ đầu đến cuối Vu Nhai đứng ở điểm đạo đức cao.
Quả thực đúng như bọn họ nói, sở dĩ lão gia chủ phái bọn họ đi theo Vu Nhai, chính là không muốn để cho Vu Nhai phát hiện có điểm gì không đúng mà chạy thoát. Rất đáng tiếc, Vu Nhai căn bản không trốn, mà trực tiếp xông vào, khiến cho bọn họ vô cùng xấu hổ.
Vu Nhai cưỡi Tiểu Thúy một đường lao đi như bão táp. Tới mỗi một kiếm hoàn hắn lại đổi một thanh kiếm, tương đương với kiếm ý của một vị tiền bối của Độc Cô gia trước kia. Hắn dùng kiếm nào đương nhiên cũng khắc tên vị Kiếm Thần đó. Phải biết rằng, lúc đó ngoại trừ thần kiếm Độc Cô Diệt Ninh ra, Vu Nhai còn nhận được bảy thanh thần kiếm của Độc Cô gia. Hắn dung hợp tất cả nên tiếp nhận truyền thừa của Kiếm Linh.
- Kiếm Thần, Độc Cô Thu Dân!
- Kiếm Thần, Độc Cô Lãng Dư!
- Kiếm Thần, Độc Cô...
Hôm nay kiếm đạo của hắn đã đạt đến Thần Tướng đỉnh phong, gần như chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến bước vào Thần Vương cảnh. Đúng vậy, sau khi dung hợp và cảm ngộ Ma Thiên Kiếm Ý, trên phương diện kiếm đạo Vu Nhai lại có tiến bước.
Xông qua một đoạn đường xa như vậy, chỉ cần không gặp phải Thần Vương, hắn sẽ không có trở ngại gì.
Đồng thời, các thần tướng Độc Cô gia đều có ngạo khí. Cách làm của lão gia chủ quả thật làm cho bọn họ rất không thoải mái. Nếu bọn họ ra tay có thể sẽ khác. Nhưng nếu liên thủ với người khác đối phó Vu Nhai. Hắc, không có cửa đâu.
Bọn họ vẫn không làm gì nổi người này. Tuy rằng thân phận của Vu Nhai cũng đủ để bọn họ liên thủ, nhưng Vu Nhai không phải là kẻ địch thật sự. Mà lão gia chủ không biết giở trò quỷ gì lại ra lệnh như vậy. Bất kể hắn muốn ôm bắt đùi của hoàng tộc đế quốc Huyền Binh hay là muốn giữ lấy Bách Tộc Loạn Địa, thậm chí chỉ bởi vì sợ Vu Nhai phát triển sẽ uy hiếp được Độc Cô gia, khiến Độc Cô gia mất mặt cũng được...
Dù sao cũng không phải là lý do để thù hận, Vu Nhai vẫn là huyết mạch của Độc Cô gia. Bọn họ không muốn liên thủ. Chỉ cần Vu Nhai không giết người tuyệt đối không liên thủ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK