Mấy vạn người trừ phần nhỏ xỉu ra còn lại hoang mang đi trong Dao Quang thành.
Một số binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh ý chí không kiên cường sắp tan vỡ. Tuy linh giác cường đại xuyên thủng phù văn trận, long văn trận không bị cản trở nhưng Đông Phương Thần Thông cảm giác rõ ràng hai loại phù văn đan xen đáng sợ cỡ nào.
Vu Nhai dựa vào những trận pháp này giam cầm mấy vạn người, hắn còn mượn cơ hội này chấn nhiếp binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh khiến bọn họ dám qua loa Mông thân vương. Vu Nhai có dũng có mưu có năng lực.
Không, Vu Nhai dùng những trận pháp này là tiền cược đối kháng với Mông thân vương, hắn sớm tính toán muốn để Huyền Binh Đại Đế xem trọng mình.
Vù vù vù vù vù!
Đông Phương Thần Thông nghĩ đến đây cảm thấy linh giác không đủ dùng, lão bay lên cao trên nội thành. Đông Phương Thần Thông muốn từ trên không trung nhìn rõ ràng, phán đoán những phù văn Đế Long tộc có giá trị hay không.
Đông Phương Thần Thông âm u nói vọng ra sau:
- Ha ha, Mông thân vương điện hạ, tốt nhất là khiến người của ngươi bay cao hơn chút, nếu không thì kiếm của Độc Cô gia chủ không phải trưng chơi. Dù các ngươi hợp sức lại cũng sẽ chết một, hai người.
Mông thân vương thấy Đông Phương Thần Thông hành động cũng không kiềm được bay lên cao.
Đám người Mông thân vương giật nảy mình vội bay cao hơn, rất muốn chạy tới ngọn núi gần đây, ánh mắt thánh binh sư rất lợi hại. Đám Mông thân vương thầm mừng lúc trước đã không xúc động, không nghe tên khốn thánh binh sư kia khuyên đã qua một ngày một đêm, kiếm của Độc Cô gia tiêu hao gần hết. Tổ cha nó, Độc Cô gia quá đáng sợ.
- Vu tiểu tử, ngươi nói cho ta biết trước chút đi, ta thật sự rất muốn biết những phù văn Đế Long tộc này là sao?
Lão già Mê Thành khóc mếu, tuổi già khú đế còn phải làm nũng. Lão già Mê Thành vừa nói vừa nhanh nhẹn giải trừ phù văn trận bình thường. Vu Nhai bảo chút nữa sẽ nói nhưng lão già Mê Thành không nén được.
- Ngươi cũng biết ta nghiên cứu phù văn Đế Long tộc bao nhiêu năm trời, ngươi nhẫn tâm nhìn lão già sắp xuống lỗ như ta cứ rối rắm băn khoăn sao? Thậm chí ôm nỗi không cam tâm xuống lòng đất? Cùng lắm ta cho ngươi tất cả khí kiện Đế Long tộc ta sưu tầm được.
Lão già Mê Thành lải nhải không dứt. Da mặt Vu Nhai đã dày, không thèm quan tâm lão, bận rộn giải trừ phù văn trận.
Phù văn bình thường chậm rãi biến mất, đủ loại kim loại rơi đầy đất, giờ sắp thành huyền binh phù văn. Những phù văn bình thường biến mất, nội thành lộ ra bộ mặt thật.
Long văn trận lấp lóe giữa các loại kiến trúc. Mấy vạn người đã thấy manh mối phù văn trận bình thường, nhưng vẫn đi loanh quanh. Tâm trí binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh đã bị mài mòn hết, sắp khùng. Nhìn từ trên cao như đàn kiến rậm rạp bị người giẫm lên chạy tán loạn, tình cảnh rất rung động.
Bốn cao thủ thiên binh sư Độc Cô gia canh giữ vị trí chưa kịp bày long văn trận.
Chỗ đó giấu lối vào lòng đất tất cả cư dân Dao Quang thành, xung quanh bọn họ chồng chất nhiều binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh. Những binh sĩ này chạy lung tung ra khỏi long văn trận sau đó bị cư dân Dao Quang thành tiện tay đánh xỉu.
Vu Nhai cười gian:
- Ta sắp giải mở long văn trận, lão trấn an các binh sĩ Bắc Đẩu giùm ta đi.
Vu Nhai chỉ huy lão già Mê Thành làm việc. Khóe môi lão già Mê Thành co giật, phân tam làm việc, vừa làm người hướng dẫn 'tâm lý cuồng loạn' vừa nhìn chằm chằm từng động tác của Vu Nhai, muốn lén học nghề.
Cư dân Dao Quang thành leo lên mặt đất, đã an toàn rồi sao? Cả đám hoang mang, bọn họ cứ tưởng sẽ phải núp mấy ngày không ngờ ra nhanh như vậy.
Thời gian trôi qua, binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh được lão già Mê Thành an ủi đưa ra nội thành, tất cả cư dân chui ra, thấy Dao Quang thành bị phá hỏng không thành hình thì bầu trời từ nắng sớm đến hoàng hôn.
Tất cả thấy mờ mịt, cư dân Dao Quang thành hoang mang, nhưng đa số người đã hiểu tình huống.
Người Dao Quang thành đã an toàn, còn Vu Nhai, Vu gia có an toàn hay không thì phải xem ý của đại năng giả Đông Phương Thần Thông. Lão là người Huyền Binh Đại Đế tin tưởng nhất, người có lẽ là thần binh sư. Nhiều người Dao Quang thành mắt quáng gà, dù kết quả sự kiện như thế nào Vu Nhai đáng giá tất cả khâm phục, ít nhất hắn dẫn ra nhiều đại nhân vật xuất hiện.
Còn có hàng kiếm cắm trên tường Dao Quang thành làm người nhìn tim đập nhanh.
- Vu tiểu tử, Vu đại thiếu gia, ngươi nói rõ cho ta đi.
Long văn giống như phù văn, không vào cửa thì không xem hiểu được, dù ngươi hiểu phù văn cũng như không.Lão già Mê Thành tội nghiệp đầu óc trống rỗng nhìn, sắp phát khùng lên. Lão già Mê Thành làm 'người tâm sự' giải mở nỗi lòng cho người ta nhưng chính lão thì phát cuồng.
Lữ lão ở một bên mập mờ nhìn lão già Mê Thành: Ngươi đã cảm nhận được loại khát vọng thực hiện giấc mơ rồi sao?
Độc Cô Thanh Hải thì nửa cười nửa không nhìn lão già Mê Thành, mở miệng nói:
- Hay là ngươi bái Vu tiểu tử làm sư phụ đi, theo hắn học phù văn ngươi ước mơ tha thiết. Sau đó ta thu Vu tiểu tử làm đồ đệ, ha ha ha ha ha ha!
Lão già Mê Thành nghe Độc Cô Thanh Hải nói thật sự muốn bái sư, nhưng nghe câu sau thì mặt lão dữ tợn. Lão già Mê Thành muốn bái Vu Nhai làm sư phụ nhưng là đồ tôn của Độc Cô Thanh Hải thì . . .
- Đừng hòng. Vu tiểu tử, ngươi muốn cái gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, chỉ cần ta có thì đều cho ngươi hết. Thậm chí kêu ta bắt cóc công chúa Ma Pháp đế quốc gì đó cho ngươi làm lão bà cũng được. Miễn là ngươi truyền phù văn của Đế Long tộc cho ta!
Lão già Mê Thành bỏ vốn gốc:
- Ta có thể tuyền kinh nghiệm phù văn suốt đời cho ngươi, không cần ngươi bái sư, thậm chí kêu ta là Mê Thành lão bất tử, lão già này nọ đều được. Vu tiểu tử, coi như ta xin ngươi được không?
Cuối cùng Vu Nhai nhả ra:
- Ta đâu có nói không được, ta đang bận suy nghĩ vấn đề khác nên trả lời chậm. Nếu người đồng ý cho ta nhiều ích lợi như vậy thì ta cố gắng không ngại khó khăn chấp nhận. Nhưng lão có học được long văn hay không thì không liên quan đến ta.
Vu Nhai nói lời rất đáng đánh.
Rõ ràng ngươi chờ ngươi ta hy sinh thế này thế kia, được lợi còn khoe mẽ. Rốt cuộc ai được lợi hơn thì chỉ lão già Mê Thành mới biết, có lẽ lão thấy đáng giá, thật ra là lão chiếm lợi.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Mới rồi ta không trả lời lão là đang nghĩ làm sao mở rộng phù văn Đế Long tộc trong Huyền Binh đế quốc. Ta được truyền thừa Vua Đế Long tộc đời cuối cùng, ta nghĩ sẽ giúp ích nhiều cho Huyền Binh đế quốc. Thứ này giống như phù văn, yêu cầu khắt khe với người học tập. Ta không có kinh nghiệm về mặt này, nếu Mê Thành tiền bối học xong đồng ý giúp ta làm đạo sư thì ta càng thích thú truyền cho lão.
Lão già Mê Thành không chút suy nghĩ đồng ý ngay:
- Cái này đương nhiên không thành vấn đề, cứ để ta. Ngươi thật sự được Vua Đế Long tộc truyền thừa?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK