Lúc này Vệ Hiên không hề nghĩ rằng gã không quang minh chính đại khiêu chiến Vu Nhai thì mạnh cái gì?
- Vu Nhai . . .
Mặt Vệ Hiên âm trầm từng bước đi hướng Vu Nhai. Nhiều người đứng dậy.
Vu Nhai bị gì? Tại sao hắn đứng ngây tại chỗ? Chẳng lẽ Vu Nhai đang cảm ngộ cái gì? Hoặc quyển sách kia có gì hay?
Vu Nhai là huyền binh giả cục gạch, hắn không có binh linh, không có ai nhắc nhở. Vu Nhai phải làm sao đây? Người Vệ gia quá vô sỉ.
Chợt vang tiếng quát từ một cánh cửa khác:
- Dừng tay!
Vu Tiểu Dạ với vẻ mặt mệt mỏi lao ra.
Trên người Vu Tiểu Dạ có vết thương, rất nặng. Nếu không phải người mới rồi bị Vu Tiểu Dạ sắc dụ thì giờ nàng đã bị loại. Vu Tiểu Dạ vốn định lui ra, thực lực của nàng có thể chống đến bây giờ đã là kỳ tích.
Vu Tiểu Dạ ôm tâm tình cầu may một lần thử xem có thể tìm được biểu ca không.
Nếu tìm được Vu Nhai thì Vu Tiểu Dạ sẽ rút lui ngay, không tìm được cũng bỏ cuộc. Vu Tiểu Dạ không ngốc, vừa mệt vừa bị thương, nàng không cách nào liều mạng tiếp. Vu Tiểu Dạ thật may mắn, tùy tiện chọn một cánh cửa đã gặp Vu Nhai. Vu Tiểu Dạ không ngờ biểu ca đang trong trạng thái kỳ lạ, đáng sợ nhất là Vệ Hiên Thuẫn lĩnh từng bước một đến gần, biểu tình của gã tỏ rõ muốn làm chuyện xấu.
Vu Tiểu Dạ không còn cách nào khác, lúc này không liều mạng không được.
Vu Tiểu Dạ không chút suy nghĩ lắc mình đáp xuống trước mặt Vu Nhai, giơ kiếm mỏng lên lạnh lùng nhìn Vệ Hiên. Khuôn mặt non nớt đậm nét kiên quyết như đang nói: muốn đụng biểu ca của ta trừ phi bước qua xác ta.
- Muốn chết!
Vệ Hiên không ngờ trùng hợp có người bước vào, đặc biệt thấy mỹ nữ này, cũng là biểu muội của Vu Nhai. Mặt Vệ Hiên càng âm trầm hơn, dựa vào cái gì tiểu tử này luôn có nhiều mỹ nữ vây quanh? Càng khiến Vệ Hiên khó chịu là nếu Vu Tiểu Dạ đánh thức Vu Nhai thì rắc rối. May mắn Vu Tiểu Dạ không làm vậy, nếu thế thì Vệ Hiên sẽ giết nàng trước rồi công kích Vu Nhai.
Sau khi phun ra hai chữ, Vệ Hiên công kích. Một tấm thuẫn hình thoi xuất hiện trong tay Vệ Hiên, quanh tấm thuẫn có từng miếng lưỡi dao lóe ánh sáng lạnh chứng minh tấm thuẫn không chỉ phòng ngự mà còn tấn công được.
Rầm!
Đừng nói Vu Tiểu Dạ bị thương, dù nàng khỏe cũng không phải đối thủ của Vệ Hiên. Vu Tiểu Dạ bị đụng bay ra ngoài, Vệ Hiên không thèm nhìn nàng thẳng hướng Vu Nhai chìm trong thế giới khác.
Vệ Hiên cảm thấy chỉ cần giải quyết Vu Nhai thì những chuyện khác dễ giải quyết, gã tuyệt đối không thể để hắn tỉnh lại.
Keng keng keng!
Ngay khi Vệ Hiên đến gần Vu Nhai thì một bóng người xuất hiện, vẫn là Vu Tiểu Dạ.
Vu Tiểu Dạ chưa bao giờ thích nhiều lời, nàng chỉ thích mặt âm trầm làm việc. Mới rồi Vệ Hiên đụng bay làm tăng thêm vết thương cho Vu Tiểu Dạ, nhưng khi nàng đáp xuống đất thấy gã xông hướng Vu Nhai thì nàng vội bật người dậy quay trở về trước mặt biểu ca.
- Nếu ngươi muốn chết trước thì ta thành toàn ngươi!
Vệ Hiên nóng nảy, nếu Vu Nhai tỉnh lại thì cơ hội tuyệt vời sẽ không còn. Vệ Hiên không thương hương tiếc ngọc nữa, mới rồi gã định bụng giải quyết Vu Nhai xong sẽ từ từ tâm sự với biểu muội của hắn.
Ngay khi Vệ Hiên định đạp qua người Vu Tiểu Dạ thì một giọng nói âm u phát ra từ sau lưng nàng:
- Nếu ngươi dám nhúc nhích một cái là ta sẽ khiến ngươi chết thê thảm.
Vệ Hiên đánh rùng mình, vô số kiếm quang từ sau lưng Vệ Hiên bay ra.
"Vạn Kiếm Quyết" ngưng phong thành kiếm của Phong Doanh, tuy uy lực không quá mạnh nhưng ưu điểm là nhanh. Trong tình huống Vệ Hiên chưa kịp chuẩn bị gã liên tục trúng ba nhát, nếu không phải gã mặc giáp mềm thì đã bị thương nặng. Tuy nhiên y phục của Vệ Hiên rách mấy lớp.
Vu Nhai không định vài 'phong kiếm' có thể đánh gục được Vệ Hiên, hắn không thèm nhìn gã, tức giận trừng Vu Tiểu Dạ.
Vu Nhai nói:
- Sau này gặp tình huống như vậy không được miễn cưỡng, dù ta đang làm gì phải đánh thức ta ngay!
Vu Tiểu Dạ tủi thân vò góc áo nói:
- Ta . . . Ta sợ biểu ca tẩu hỏa nhập ma . . .
Vu Nhai hung dữ mắng:
- Nàng sắp bị hắn giết còn lo ta bị tẩu hỏa hay không? Tóm lại lần sau không được làm vậy nữa, coi chừng mông nàng nở hoa!
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Thật tình, còn tưởng mình là Vu Nhai khốn nạn kia sao? Cô nương này biết suy nghĩ thay cho người khác, không biết nghĩ cho riêng mình.
Biểu tình Vu Nhai hung dữ nhưng trong lòng hắn rất cảm động, chẳng qua cách Vu Tiểu Dạ quan tâm hắn khá tệ.
Vu Tiểu Dạ khẽ ừ:
- Ừm!
Vu Tiểu Dạ cảm giác mông ngứa.
Giọng Vệ Hiên lạnh lẽo vang lên:
- Vu Nhai . . .
Tấm thuẫn phóng to, Vu Nhai cảm giác ánh sáng trước mắt biến mất, một cái bóng lấp lánh vô số đao quang chói mắt bay tới.
Keng keng keng!
Vu Nhai cầm thượng lục tỉnh trường kiếm né qua Vu Tiểu Dạ đánh bật thuẫn bay về. Vu Nhai tiếp tục xông lên, vẫn là Phong Doanh kiếm kỹ, điên cuồng tấn công.
Tiếc rằng tấm thuẫn bay về tay Vệ Hiên biến thành tường đồng vách sắt, mặc kệ Vu Nhai công kích cỡ nào cũng không phá được.
Vu Nhai chợt cười khẽ, xoay người chuyển hướng hai hai cây thiết côn đang chìm đắm trong rèn. Vu Nhai đá tỉnh hai người.
- Vu Nhai, vốn định để ngươi bất giác rời khỏi cuộc thi, tại sao ngươi phải tỉnh lại? Ngươi không thể phá phòng ngự của ta.
- Phải không? Vậy chúng ta thử xem.
Không đợi hai cây thiết côn kịp phản ứng, Vu Nhai mở miệng nói:
- Ta có cách mới so độ cứng của kiếm, trong chúng ta ai phá được phòng ngự của hắn thì là người thắng. Chúng ta luân phiên lên, thời gian là một phút.
Vu Nhai ngừng một lúc, nói:
Hai cây thiết côn mờ mịt, sao bỗng nhiên có hai người đi ra?
- Một bên đánh, một bên rèn, thấy sao?
- A! Là sao?
- Tiểu Dạ, nàng hãy giải thích với họ, tranh thủ làm xong trong một phút.
Vu Nhai nói xong đã rời khỏi chỗc cũ, khi hắn xuất hiện vẫn là trước mặt Vệ Hiên. Vu Nhai điên cuồng công kích, chỉ dùng Phong Doanh kiếm kỹ.
Vệ Hiên biến sắc mặt, còn tưởng Vu Nhai kêu hai cây thiết côn Thần Tượng hành tỉnh hợp tác đối phó với gã, không ngờ nói một đống lời gã không nghe hiểu sau đó công kích gã. Tuy Vệ Hiên nhìn ra Vu Nhai so tài rèn với hai cây thiết côn nhưng gã chưa hiểu gì hết, tóm lại gã không cho là hắn có thể phá mở phòng ngự của mình.
Vệ Hiên nghĩ vậy lạnh lùng cười:
- Vô dụng, ngươi không thể phá được phòng ngự của ta.
Dù bốn người hợp tác nhưng muốn phá phòng ngự của Vệ Hiên không dễ dàng, hơn nữa bọn họ có thể đồng lòng sao?
- Một phút đã đến, tới lượt các ngươi.
Hai cây thiết côn nghe Vu Tiểu Dạ giải thích đã hiểu Vu Nhai muốn gì.
- A! Bọn ta không biết dùng kiếm.
- Các ngươi có hai người, một người kiềm chặt hắn, người kia dùng kiếm đâm lia lịa, đừng nói với ta là các ngươi không biết làm chuyện này?
Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK