Lúc này bọn họ đã sớm chạy ra khỏi rừng Cửu Mộc, điên cuồng lao về phía trấn nhỏ.
Đáng tiếc Khu Phong Thứu phía sau lại giống như ác quỷ đòi mạng, không ngừng dẫn theo Thiên Hạt Thứu đuổi tới.
- Dạ Tình, đi ra cho ta, đi ra!
Lý Khai đã bị tra tấn tới phát điên. Hắn không bao giờ tưởng tượng được, dù hắn chạy thế nào Vu Nhai vẫn có thể tìm ra hắn. Nhìn Lý Thân Phách mệt mỏi mất sức ngất xỉu. Nhìn hai người còn lại của Cự Môn Doanh, tim hắn như đang rỉ máu. Nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể tìm kiếm sự thỏa hiệp.
- Đi ra, đi ra cho ta. Nàng thật sự muốn chúng ta không chết thì không dừng sao? Đừng tưởng rằng các nàng thật sự đã thắng. Lý Thân Phách là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Lý gia. Đừng tưởng rằng bên cạnh hắn không có cao thủ ẩn nấp. Chỉ cần các nàng còn dám làm loạn, các nàng sẽ chết chắc!
Lý Khai phát cuồng, gầm lên giận dữ.
Bóng đen xuất hiện. Vu Nhai cùng hai nàng Dạ Tình nhẹ nhàng nhảy xuống, yên lặng nhìn hắn. Vu Nhai cũng không cảm ứng được xung quanh có khí tức của cao thủ hay không, nhưng Lý Thân Phách quả thực là nhân vật không thể giết chết. Chí ít không thể giết chết như thế, nếu không rất dễ bị điều tra ra.
Vu Nhai không phải là người lỗ mãng. Lúc trước đã từng nói qua, sự uy hiếp của Lý Thân Phách không lớn. Cho dù đầu óc hắn ngu dốt đi nữa cũng biết sự tồn tại của vinh quang trong gia tộc.
- Bên cạnh Lý Thân Phách có cao thủ bảo vệ, nhưng ngươi lại không có!
- Ngươi...
Trong lòng Lý Khai chấn động mạnh, con ngươi thoáng co lại, lạnh lùng nói:
- Chỉ dựa vào các ngươi sao? Ta thừa nhận ta không phải là đối thủ của Dạ Tình. Nhưng một khi ta liều mạng, không tin các ngươi có thể lưu lại tính mạng. Các ngươi đừng xem thường đệ nhất cao thủ Cự Môn Doanh là ta đây. Hơn nữa mười cao thủ đứng đầu Cự Môn Doanh đều đã chết. Các ngươi trở lại cũng khó mà ăn nói được với tiểu đoàn Tinh Binh. Ta còn là người của Lý gia!
Hắn nhấn mạnh từ Lý gia. Hắn thật sự sợ Vu Nhai và Dạ Tình liều mạng giết chết hắn. Đồng thời hắn cũng nhìn cao thủ bên cạnh Lý Thân Phách một chút. Vị cao thủ kia do dự một chút song vẫn đi ra. Điều này khiến Lý Khai thầm thở phào một cái:
- Lần này chúng ta nhận lỗi. Nói đi, ngươi muốn cái gì?
- Lợi dụng Liệp Thủ là kế sách do ai đưa ra?
Vu Nhai lạnh lùng nói, chợt hắn lại xua tay nói:
- Thôi đi. Chuyện này ta cũng không hỏi nhiều nữa. Các ngươi hại chúng ta thiếu chút nữa bị tiêu diệt hoàn toàn. Ta cũng muốn khiến các ngươi bị tiêu diệt hoàn toàn. Nhưng hiện tại các ngươi còn lại năm người.
- Tiểu tử, làm như cũng nên lưu lại một con đường!
- Thời điểm ngươi dùng kế hại chúng ta có bao giờ nghĩ tới chuyện lưu lại một con đường cho tổ Kỳ Binh chúng ta không? Các ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ ăn nói với tiểu đoàn Tinh Binh thế nào không? Tối đa ngươi chỉ lưu lại cho Dạ Tình một con đường. Còn ta? Sợ rằng ngươi thậm chí cũng không để vào mắt!
Vu Nhai nói đúng. Lý Khai thật sự không để tổ Kỳ Binh vào mắt.
Hắn lại nghe Vu Nhai lạnh lùng cay nghiệt nói:
- Nếu chúng ta chỉ có ba người, như vậy các ngươi cũng chỉ còn lại ba người!
- Lão đại!
Hai người còn lại trong Cự Môn Doanh mở to hai mắt nhìn nhau, sau đó hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lý Khai, khẩn cầu lão đại bảo vệ bọn họ.
Trong mắt Lý Khai lóe lên tinh quang, chợt nói:
- Có thật không?
- Đương nhiên!
Vu Nhai có chút sững sờ, nhưng vẫn trả lời.
- A...
- Lão đại, không nên...
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai chiến sĩ Cự Môn Doanh liều sống liều chết chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đám Thiên Hạt Thứu lại chết ở trong tay lão đại nham hiểm mà bọn họ tôn trọng, chứ không phải ở trên chiến trường.
Vu Nhai mở to hai mắt nhìn. Thật ra hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, không nghĩ tới Lý Khai lại động thủ thật.
Thật ra Lý Khai cho rằng người của tổ Kỳ Binh đã chết hết. Hắn cho rằng làm như vậy có khả năng giảm bớt sự thù hận trong lòng Vu Nhai, mới có thể làm cho Vu Nhai không đến mức liều mạng.
Trong lòng Vu Nhai có chút nặng nề. Chỉ có điều hắn cũng không thông cảm. Đây vốn chính là thế giới không cần tới sự thông cảm.
- Được rồi, hiện tại chúng ta có thể đi được chưa?
- Chậm đã chậm đã. Giao dịch của chúng ta còn chưa kết thúc.
Vu Nhai thoáng cười nói.
- Ngươi còn muốn làm gì nữa?
- Ta muốn mấy thứ có thể trốn chạy khỏi móng vuốt của Thiên Hạt Thứu?
Vu Nhai nói.
- Được!
Lý Khai thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền lấy từ trong người ra Cầm Hồn Hương ném tới.
Vu Nhai đưa ra tay, vừa chạm vào, thoáng ngửi qua một chút, sau đó trợn trừng mắt hỏi:
- Mấy thứ này sao?
- Đây là Cầm Hồn Gương. Chỉ cần có Cầm Hồn Hương ở bên cạnh người, ma thú phi cầm với thực lực ở dưới lục giai, lại không có huyết mạch thần thú thượng cổ, cũng rất khó truy tìm được sự tồn tại của ngươi!
Lý Khai giải thích. Dưới lục giai, cái này là đồ tốt.
Đáng tiếc, Lý Khai không biết suy tính của Vu Nhai trước đó. Vu Nhai nghĩ, đó hẳn là bảo bối giống như vòng hắc ám. Hơn nữa còn có thể ẩn giấu cho cả một đám người. Hiện tại hắn cảm thấy vô cùng buồn bực. Hiện thực so với mộng tưởng bao giờ cũng có một sự chênh lệch rất lớn.
- Còn có thứ tốt gì, lấy hết ra đi!
Vu Nhai thu Cầm Hồn Hương xong, lại trừng mắt nói.
- Ngươi đừng quá đáng!
Lý Khai cả giận nói.
- Quá đáng sao? So với chuyện ngươi tính kế với chúng ta, cho dù giao tất cả những đồ tốt và kim tệ trên người ngươi ra cũng không đủ. Đặc biệt là Lý Thân Phách. Ta cũng không tin hắn đường đường là Tiểu Thiên Vương của Lý gia lại không có đồ tốt gì?
Vu Nhai lạnh lùng nói.
- Ngươi làm vậy chính là cướp đoạt.
- Đúng. Ta chính là cướp đoạt đấy. Ngươi giao hay không giao? Đừng cho rằng ta không dám tiếp tục dẫn Thiên Hạt Thứu tới đây. Cùng lắm thì ta giết tất cả các ngươi để diệt khẩu!
Vu Nhai giống như lưu manh nói:
- Ngoại trừ nội khố ra, giao tất cả ra đây cho ta!
- Phụt...
Dạ Tình đang đứng bên cạnh vẫn xem trò vui, vừa nghe hắn nói vậy không nhịn được phun ra.
Gia hỏa này quá vô sỉ.
Cuối cùng Lý Khai vẫn thỏa hiệp. Hắn thật sự sợ Vu Nhai sẽ làm ra chuyện gì đó. Bên cạnh Lý Thân Phách có cao thủ thực sự bảo vệ hay không, thật ra hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết có cao thủ từ trấn nhỏ Lạc Uyên chạy tới, nhưng không biết lúc nào mới có thể tới đây. Chỉ có điều bọn họ phải phát tín hiệu ra ngoài.
Nửa giờ sau, trong rừng Cửu Mộc, Vu Nhai, Dạ Tình và Tiểu Mỹ đang khoái khoái lạc lạc chia xẻ bảo bối.
Lần đầu tiên cướp đoạt trong cược đời khiến chiến sĩ Tiểu Mỹ rất hưng phấn. Chỉ có điều gia hỏa Vu Nhai này nói được thì làm được. Hắn thật sự lấy cả y phục của người ta. Tuy rằng hắn chỉ tiện tay, nhưng vẫn khiến người ta rất khó tiếp nhận nổi. Tiểu Mỹ rốt cuộc đã biết hai chữ vô sỉ giải thích thế nào.
- Nội giáp tuy tốt, nhưng lại có hơi lớn một chút. Xem ra phải chế luyện lại một chút.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK