Chờ hoàn thành tất cả, Vu Nhai thở hắt ra, nở nụ cười. Rốt cuộc giải quyết xong việc chính yếu nhất, tiếp theo thu gom báu vật gì đó đơn giản hơn nhiều. Chín ngày nay Vu Nhai thu hoạch rất lớn, thu được long thương nói theo lời của Khắc Liệt Luân Tư là chuẩn thần binh, cũng có thể nói là binh phôi chuẩn thần binh.
Chỉ chờ binh linh sinh ra, thực lực của Vu Nhai đến thánh binh sư là bảy long thương sẽ nhảy lên hàng thần binh. Tuy long thương đơn không thể gọi là thần binh nhưng bảy cây thương to hợp lại thì không yếu hơn thần binh.
Nếu Vu Nhai không chết, binh linh liên tục trưởng thành, bảy long thương này mỗi cây thương to tất nhiên sẽ trở thành thần binh.
Ngoài ra Vu Nhai góp nhặt năng lượng bảy cây long thương, lúc trước hắn cảm ngộ thiên binh sư luôn vượt qua huyền khí của mình, có những năng lượng này hắn không cần lo tu luyện huyền khí quá chậm.
Nói chính xác là bây giờ Vu Nhai chỉ còn năng lượng sáu long thương, năng lượng cây thương to thứ nhất đã bị hắn hấp thu từ trước.
Hiện tại thực lực của Vu Nhai từ mới vào thiên binh sư nhị đoạn biến thành đỉnh thiên binh sư nhị đoạn. Qua chín ngày rèn, vận chuyển huyền khí, năng lượng này trở nên vô cùng tinh thuần, tùy thời có thể đột phá.
Thu hoạch bảy long thương không chỉ có bấy nhiêu. Lúc trước Thôn Thiên kiếm linh từng nói Huyền Binh Điển càng thu nhiều thần binh thì càng có ích lợi cho binh linh khác. Huyền binh, binh linh trong Huyền Binh Điển của Vu Nhai không cái nào hoàn mỹ, đa số bị khiếm khuyết. Bảy long thương có thể khiến tất cả huyền binh, binh linh được ích lợi. Tinh Linh thần nỗ, Phong Doanh là thể hiện rõ ràng nhất.
Tinh Linh thần nỗ lành nhanh hơn, linh thể Phong Doanh không ngừng lớn lên.
Tất cả khiến Vu Nhai hưng phấn, sao có thể không cười toe toét? Bây giờ không phải lúc tính toán ích lợi, Vu Nhai cần nhanh chóng dọn dẹp rồi đi ra ngoài, có rất nhiều thứ cần thu dọn.
- Tiểu tử, mau lên, mau rèn kiếm thể cho ta.
Vu Nhai từ chối ngay:
- Ra ngoài rồi nói, gom đồ tốt đã.
Cổ Đế Long Linh chờ chín ngày, ai oán sắp chết.
Vu Nhai nghe Khắc Liệt Luân Tư chỉ điểm góp nhặt cái gì có ích. Vì an ủi trái tim bị thương của Cổ Đế Long Linh, Vu Nhai bắt đầu từ xương sống đuôi bảy long hoàng, hắn không ngừng thu gom, chợt phát hiện không gian giới chỉ của mình không đủ dùng.
Dù Cổ Duệ chi dân thu long khí đi hết nhưng xương rồng vẫn là xương rồng, rất nhiều thứ có ích.
Vu Nhai hết cách đành vứt bỏ, ném tất cả thứ không đáng giá ra khỏi không gian giới chỉ. Ví dụ như cổ mộc của Tinh Linh tộc, tương lai trang trí trang nhã gì đó đều là rác trước ích lợi xương rồng. Vu Nhai vẫn giữ lại vài khúc gỗ làm kỷ niệm.
Tóm lại Vu Nhai chỉ để lại một ít trong các thứ mình đã thu gom được giữ kỷ niệm, còn lại vứt bỏ.
Huyền binh phù văn có được trong di tích ma pháp viễn cổ Vu Nhai chỉ giữ thứ có giá trị nghiên cứu, còn lại vứt. Những cái này toàn là huyền binh phù văn thất giai, nếu để huyền binh giả bình thường nhìn thấy sẽ mắng Vu Nhai phá của.
Đan dược quá hạn gì đó thì không chiếm nhiều không gian nên Vu Nhai tạm không ném.
- Hết cách, không còn chỗ chứa.
Vu Nhai vừa ném vừa chứa đồ, bỏ hết những thứ hữu dụng vào, tất cả không gian giới chỉ bị nhét chật ních. Tuy Vu Nhai đau lòng không thể mang đi hết nhưng thật sự bất đắc dĩ.
May mắn số còn lại không phải thứ nghịch thiên gì.
- Ài, đi mau đi, càng nhìn càng đau lòng.
Cả đời Khắc Liệt Luân Tư chưa từng thấy nhiều tài liệu rồng như vậy, mọi thứ đều hoàn hảo nhưng không thể lấy đi hết, càng xem càng đau lòng. Khắc Liệt Luân Tư thúc giục Vu Nhai rời đi, mắt không thấy lòng không phiền.
Tiếp theo Vu Nhai phải tìm đường ra, không thể đi đường cũ được. Nếu cự long chôn tại đây thì khi chúng nó ở Thần Huyền đại lục sẽ vào đây. Năm tháng có vùi lấp đường đi cỡ nào cũng dễ đi hơn đường khác, Vu Nhai muốn tìm ra con đường rồng đó. Lúc trước Vu Nhai đã sai Tiểu Hắc đáng yêu nhanh nhẹn dò đường.
- Ủa? Tiểu Hắc đi đâu rồi? Chẳng lẽ tìm đường rồi mất tích?
Vu Nhai đang định rời đi chợt không thấy Tiểu Hắc đâu, hắn vội đi tìm. Vu Nhai tìm hết nửa ngày nhưng không thấy Tiểu Hắc, long quật quá to lớn mà nó thì rất nhỏ, như mò kim dưới đáy biển.
- Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ra ngoài đi.
Tiểu Hắc làm ơn đừng mất tích, không thì Thủy Tinh sẽ liều mạng với hắn. Ma thú nghịch thiên như vậy không ai muốn nó mất tích, sợ nhất là trong long quật có nguy hiểm gì. Tim Vu Nhai treo cao.
Đang lúc Vu Nhai cho rằng Tiểu Hắc chết hay chạy đi đâu chợt nghe tiếng kêu:
- Chít chít!
Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm, tiếng chít chít như tiếng trời.
Cách vách tường chính giữa xương rồng không xa Tiểu Hắc đang kêu Vu Nhai.
Vu Nhai vội chạy tới, đưa mắt nhìn. Vu Nhai chợt cảm thấy Tiểu Hắc khác hẳn nhưng hắn không rảnh nghĩ nhiều, vội vàng hỏi.
- Tiểu Hắc, ngươi có sao không? Đã tìm đường ra chưa?
Vu Nhai thấy Tiểu Hắc như nghĩ đến điều gì, xoay người bỏ chạy như không muốn nhìn hắn. Tiểu Hắc chạy tới bên vách tường đá, người dán vách tường dựng đứng lông tơ, kêu chít chít như đang đáp lời hắn. Trông Tiểu Hắc thập thò lén lút.
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Có chuyện gì?
Vu Nhai không hiểu Tiểu Hắc đang làm cái gì, trả lời hắn thì cần gì dán vách đá, lại còn xù lông?
Tiểu Hắc lại kêu lên:
- Chít chít!
Vu Nhai hơi hiểu tiếng của Tiểu Hắc, lấy làm lạ hỏi:
- Ngươi kêu ta đi trước?
Tiểu Hắc đồng ý:
- Chít chít!
Kêu hắn đi trước? Tại sao? Vu Nhai không hiểu nổi. Vu Nhai là ai? Sư tổ của lén lút, đầu hắn lóe tia sáng, đánh giá Tiểu Hắc từ trên xuống dưới. Vu Nhai nở nụ cười xấu xa.
Tiểu Hắc quá quen thuộc nụ cười này, căng thẳng kêu:
- Chít chít!
Tiểu Hắc xù lông cố gắng bảo vệ vách tường sau lưng.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Hì hì, nếu không đoán sai thì đằng sau vách tường có cái lỗ nhỏ. Nhìn bộ dạng của Tiểu Hắc chắc chắn có kho báu.
Vu Nhai thầm cười âm hiểm, biểu tình ông chú lừa bé gái, rất là 'thân thiện' nói:
- Ta nói này Tiểu Hắc, ngươi có không gian giới chỉ không?
Tiểu Hắc kêu lên:
- Chít chít!
Tiểu Hắc chỉ không gian giới chỉ, đó là cái lúc trước Vu Nhai cho nó. Lúc trong Tinh Linh tộc Vu Nhai hãm hại Ải Nhân tộc, hai cây thiết côn vó vấn đề về giới tính đã tặng không gian giới chỉ cho Tiểu Hắc.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
Vu Nhai cố gắng phản bác nhưng tiếng kêu ngập ngừng, cuối cùng là sa sút, tiếng kêu cuối bất đắc dĩ. Lông mềm rũ xuống, có thể thấy lỗ nhỏ tối đen sau lưng Tiểu Hắc. Giây lát sau Tiểu Hắc lại kêu chít chít, hoa tay múa chân đòi quyền độc chiếm.
- Thật sự có? Nhưng ta nhớ không gian giới chỉ của ngươi khá nhỏ?
- Chít chít! Chít . . .
Vu Nhai gật đầu, nói:
- Yên tâm yên tâm, cùng lắm ta thu phí bảo quản, những cái khác là của ngươi. Sau này có thứ gì tốt sẽ chia với ngươi, chẳng phải lúc trước ta cũng làm như vậy sao?
Vu Nhai ngày càng tò mò kho báu sau lưng Tiểu Hắc, là cái gì làm nó chú trọng như vậy? Tiểu Hắc còn dám lấy Thủy Tinh ra uy hiếp hắn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK