Đầu óc Vu Nhai rối loạn, từ khi xuyên đến Thần Huyền đại lục tới bây giờ hắn chưa từng gặp chuyện tuyệt vọng thế này. Không có chút hy vọng nào, Vu Nhai không nghĩ ra cách thoát thân.
Trong khi Vu Nhai rối rắm cố gắng nghĩ cách thì Tiểu Mỹ lên tiếng:
- Không cho phép lão giết ngươi!
Sau khi thấy đám người Dạ a di, Dạ Tình không bị gì, Tiểu Mỹ phản ứng lại chen giữa lão nhân và Vu Nhai, nặng nề cảnh cáo.
Lão nhân vẫn là bộ dạng nghe lệnh, gật gù:
- Được, nghe theo ý công chúa. Bây giờ lão hủ tìm tòi ký ức của hắn, xóa phần ký ức đó đi.
Lão nhân lại định bắt ấn.
Tiểu Mỹ rắn giọng:
- Cũng không cho phép lão tìm và xóa ký ức của hắn!
Lão nhân nhíu mày hỏi:
- A? Vậy thì hơi khó xử. Vừa không giết hắn vừa không xóa ký ức thì làm sao khiến hắn giữ bí mật? Chẳng lẽ muốn ta mang hắn đi cùng?
Lão nhân nhìn hướng Tiểu Mỹ.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không nhịn được lên tiếng:
- Đại quản sự . . .
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không hiểu tại sao đại quản sự nói nhiều với con kiến này như vậy, giết hết mọi người có mặt trừ công chúa Hắc Nguyệt là được, nói nhiều làm gì?
Lão nhân liếc xéo nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao, gã không dám xen lời nữa.
Mọi người đợi một lúc lâu Tiểu Mỹ chậm rãi nói:
- Vu đại ca không chỉ một lần cứu mạng ta, nếu như không có hắn thì ta không biết đã chết bao nhiêu lần, các ngươi sẽ không tìm được ta. Chẳng lẽ Hắc Nguyệt thần tộc chúng ta lấy oán trả ơn như vậy sao?
Giọng Tiểu Mỹ không thay đổi nhưng ngữ điệu đã biến đổi, làm mọi người sửng sốt.
Vu đại ca?
Vu Nhai mờ mịt nhìn Tiểu Mỹ, hắn chưa từng nghe nàng kêu Vu đại ca, giọng điệu không trong trẻo đáng yêu nữa mà trở nên trưởng thành. Chuyện gì đây?
Đám Dạ a di, Dạ Tình hoang mang. Sao Tiểu Mỹ như biến thành người khác?
Chỉ có lão nhân là cười hiểu ý như đã làm xong chuyện gì, biểu hiện của công chúa là muốn đi theo lão. Nụ cười chỉ thoáng qua, lão nhân trở về bộ dạng đăm chiêu, nhíu mày. Vẻ mặt lão nhân khó xử, ngần ngừ.
- Ngươi nói ta là công chúa của Hắc Nguyệt thần tộc, chẳng lẽ địa vị của ta thấp hơn ngươi? Ta nói thả hắn, thả ân nhân cứu mạng của ta không được?
khí chất của Tiểu Mỹ liên tục thay đổi, từ đáng yêu biến thành kiên quyết, giờ là trưởng thành, khí thế người đứng trên. Cảm giác này chỉ có trên người đám Thất hoàng tử.
Đúng vậy, Tiểu Mỹ như nhập vai vào công chúa.
Người quen Tiểu Mỹ lại há hốc mồm, nàng bây giờ sao xa lạ quá.
Lòng Vu Nhai đau đớn, hắn Tiểu Mỹ ánh mắt, biểu tình của nàng rất quen thuộc. Trong đầu Vu Nhai nhớ lúc Tiểu Mỹ bị trói trên cây cột ở Quang Minh thần điện nàng cũng làm vẻ mặt này.
Chẳng lẽ . . .
Một suy nghĩ không thể tưởng tượng xộc vào óc Vu Nhai, làm tim hắn co rút.
- Địa vị của công chúa tất nhiên cao hơn ta nhiều, nhưng trên người hắn có tin tức quan trọng đến mức ảnh hưởng toàn Thần Duệ chi tộc. Ta không thể tha cho hắn, cũng không mang hắn về mảnh đất bí ẩn của chúng ta được, thật khó xử.
Lão nhân ra vẻ rất khó xử, biểu hiện của lão như là một người hiền lành dễ nói chuyện.
Tiểu Mỹ do dự sau đó đưa đề nghị:
- Ta biết Vu đại ca chú trọng nhất là người thân, bằng hữu, hắn xem nó quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Nếu không hắn đã chẳng bỏ cơ hội báo cáo Huyền Binh đế quốc đến cứu chúng ta, ngươi có thể dùng điều này uy hiếp hắn. Nếu hắn nói một chữ nào thì ngươi tiêu diệt tất cả người thân, bằng hữu của hắn, vậy là được rồi.
Trừ cách này ra không còn cách nào khác.
Lão nhân do dự thật lâu mới đồng ý:
- Cái này . . . Vậy được rồi, ta hứa với công chúa.
Lão nhân quay sang nhìn Vu Nhai, ánh mắt uy hiếp mãnh liệt:
- Đã nghe công chúa Hắc Nguyệt thần tộc ta nói chưa? Lần này ta tha cho ngươi nhưng nếu ngươi dám lộ ra một chữ nào là ta sẽ san bằng nguyên Bắc Đẩu hành tỉnh, gà chó không tha.
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao không ngờ lão nhân đồng ý, mở miệng nói:
- Đại . . .
Nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao nhớ đến ánh mắt lúc trước của lão nhân thì im miệng. Những Cổ Duệ chi dân khác cũng vậy, thầm ngạc nhiên, phong cách của lão nam nhân trẻ tuổi cầm trường đao như vậy.
Lão nhân không để ý đến ánh mắt mọi người, nhìn hướng Tiểu Mỹ.
Lão nhân hỏi:
Vu Nhai rất bực tức, sao hắn đồng ý để Tiểu Mỹ đi được? Dù lý trí nói với Vu Nhai rằng Tiểu Mỹ làm vậy là đúng, nhưng hắn không cam lòng. Vu Nhai không phải nữ nhân trung niên Vệ gia Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, không liều thử làm sao biết không có biến số?
- Vậy thi công chúa điện hạ, chúng ta có thể đi chưa?
- Tiểu Mỹ . . .
Vẫn câu nói cũ, Vu Nhai rất chú trọng chiến hữu đã chết.
Tiểu Mỹ làm muội muội, muội muội, bằng hữu, chiến hữu thậm chí là vợ tương lai, Vu Nhai không muốn nhìn nàng hy sinh cho hắn. Dù không chết, dù Tiểu Mỹ sắp đi gặp phụ thân ruột nhưng nàng căn bản không muốn đi.
Biểu hiện của Tiểu Mỹ làm tim Vu Nhai đau nhói, thì ra nàng sớm không phải thiếu nữ ngây thơ, không biết bắt đầu từ lúc nào.
Tóm lại nếu không liều thử một lần thì Vu Nhai không cam lòng, tính cách của hắn khéo đưa đẩy nhưng có lằn ranh giới hạn, có nghịch lân.
Vu Nhai ngây người, hắn mới lên tiếng thì Tiểu Mỹ bỗng vọt hướng hắn, nhẹ hôn môi hắn.
Cùng lúc đó keng một tiếng, vài bóng kiếm quang bắn hướng Vu Nhai. Công chúa Hắc Nguyệt chủ động hôn nam nhân, hỏi sao Cổ Duệ chi dân nhịn được?
Nhưng đại quản sự không lên tiếng, bọn họ không thể xuống tay.
Tiểu Mỹ mặc kệ đám Cổ Duệ chi dân, khẽ nói:
- Xin lỗi Vu đại ca, ta sớm không phải là tiểu cô nương dễ bị người lừa. Nhưng ta rấdt rất thích bị ngươi gạt, bị ngươi khi dễ, thích được bằng hữu và người nhà cưng chiều, thật sự. Ta rất hưởng thụ loại cảm giác đó, không muốn lớn lên chút nào, thật sự. Nên ta luôn giả bộ, làm bộ rất đáng yêu, thật ra ta mới là siêu lừa đảo.
Vu Nhai nhẹ nhàng kêu:
- Tiểu Mỹ . . .
Vu Nhai không biết nên nói cái gì, vừa rồi hắn chợt có một suy nghĩ không thể tưởng tượng này. Tuy đó chỉ là suy nghĩ nhưng thốt ra từ miệng Tiểu Mỹ làm Vu Nhai rất khó chấp nhận, không tin nổi thiếu nữ thiên nhiên ngốc là giả bộ đóng kịch.
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói lại làm tim Vu Nhai đau đớn.
- Từ lúc ta còn nhỏ xíu đã trải qua nhiều chuyện, ta học được ngụy trang, bởi vì làm như thế sẽ được người ta đối xử tốt. Dạ Tình tỷ tỷ, Dạ a di, các tỷ tỷ, a di trong kỹ viện, Vu đại ca và mọi người.
- Ta từng nghĩ đến giả bộ ngây thơ là làm sai, hì hì, nhiều lúc ta không giả bộ, ta vốn đáng yêu. Lúc chuyện Vệ Vi Vi ta cảm giác mình giả bộ đáng yêu là không đúng, nhưng sau đó ta cảm thấy đúng. Bởi vì thế gian này có nhiều người tốt, Vệ Vi Vi chỉ ghen tỵ ta đáng yêu.
Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK