Nhưng nguyên vật liệu không đủ, các chủ quán ở trong tiểu thành Thanh Man hình như nhận được thông báo từ phía trên hoặc do nguyên nhân nào khác, đã không tiếp tục bán nguyên vật liệu cho bọn họ nữa. Dù sao mỗi cửa hàng đều nói không có, nguyên vật liệu khan hiếm. Những người của tổ khác đi mua, lại có thể mua được.
- Vu Nhai, làm sao bây giờ?
Nghiêm Sương hỏi.
Ở trong đại sảnh của khách sạn, các cao tầng ngồi một chỗ thảo luận xem nên xử lý vấn đề khan hiếm nguyên vật liệu này như thế nào. Trong đó bao gồm cả tổ trưởng của mấy tổ khác. Còn có hai tổ chưa nhận được trang bị, sắc mặt không phải dễ nhìn.
Vừa rồi, bọn họ mới trải qua một trận tranh luận kịch liệt. Vu Nhai nhân vật quan trọng này không ngờ lại chạy đi tắm, đến bây giờ mới đến.
- Yên tâm đi. Cùng lắm thì thành viên tổ 16 và tổ 7 không cần trang bị. Ta đã từng nói sẽ không thiếu phần của các ngươi, thì sẽ không thiếu phần của các ngươi. Tất cả mọi người có thể yên tâm!
Vu Nhai chậm rãi ngồi xuống. Lời nói ra thật ra để mọi người an tâm. Sau khi an ủi hai tổ trưởng, hắn lại nói:
- Nhưng ta cũng không muốn loại chuyện này sẽ xuất hiện. Cho ta mấy giờ, ta sẽ khiến các ngươi đều có nguyên vật liệu. Được rồi, tất cả giải tán đi. Cả đám người chúng ta tập trung cùng một chỗ như vậy, thật sự sẽ làm người khác chú ý. Theo ta được biết, không ít người cũng đã cảm giác được tiểu thành này sẽ trở thành chiến trường, cũng bắt đầu liên kết lại với nhau. Không thể để cho bọn họ cảm giác chúng ta quá cường đại.
Mọi người gật đầu. Chỉ có điều trong lòng bọn họ cảm thấy rất hồ nghi. Vu Nhai dựa vào cái gì mà dám chắc chắn sẽ lấy được nguyên vật liệu để rèn trang bị tam giai?
Vu Nhai không nhiều lời, mà chậm rãi đứng dậy, một thân một mình đi ra khỏi khách sạn. Lúc trước hắn tắm chính là muốn loại bỏ mùi trên người. Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, hắn liền phát hiện ra xung quanh có người đang theo dõi mình. Cùng lúc đó, bầu không khí trước trận chiến cũng càng ngày càng nồng đậm hơn.
Trong thoáng chốc, Vu Nhai đã tránh được con mắt của người theo dõi, biến mất ở trước mặt mọi người.
Dạ Tình tức giận đứng ở trên đường phố, hết nhìn bên trái một chút lại tới nhìn bên phải một chút. Nếu không phải trên phố, người càng lúc càng nhiều, nàng quả thật muốn mắng lớn một câu!
- Không, nhất định có thể tìm được hắn. Thành này lại không lớn, hắn không có khả năng ra khỏi thành.
Dạ Tình căm hận nói.
Vu Nhai đương nhiên không có khả năng ra khỏi thành. Hiện tại hắn đã ở trong một cửa hàng nào đó, thân thể quỷ dị dung nhập trong bóng tối, trong tay cầm mấy chiếc nhẫn không gian.
Phì, không bán cho chúng ta, ta còn không thể trộm được sao?
...
- Ý, chiến hữu Dạ Tình, nàng ở trên đường vội vàng làm gì vậy? Cẩn thận kẻo dẫn tới phản ứng dây chuyền. Nàng chính là thần nữ Tham Lang, đừng làm cho chiến tranh tới sớm mới tốt!
Vu Nhai đột nhiên không biết từ nơi nào xông ra, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai Dạ Tình nói.
Thời gian trôi qua nửa giờ, Dạ Tình vẫn liếc mắt tức giận tìm tên hỗn đản nào đó. Kết quả tự nhiên cảm giác vai tê rần, bị dọa giật mình, thiếu chút nữa thì cầm trùy đánh qua.
- Ngươi đi đâu, nguyên vật liệu thế nào?
Dạ Tình tức giận nói.
- Lẽ nào chiến hữu Dạ Tình nhớ ta, ra đây để tìm ta sao?
Vu Nhai giả vờ kinh ngạc nói:
Dạ Tình cả giận nói.
- Hắc hắc, cảm ơn chiến hữu Dạ Tình đã quan tâm. Để chờ lúc nào rảnh rỗi, ta sẽ lại cùng nàng đi dạo phố, nắm tay nhau, tuyệt đối không đi lạc!
- Nắm tay cái đầu ngươi ấy. Ta...
Bao giờ cũng vậy, gia hỏa này đúng là miệng chó không nôn ra được ngà voi.
Nàng nói đến đây chợt dừng lại. Hiện tại nàng mới ý thức được. Tuyệt đối không đi lạc. Gia hỏa này quả nhiên đã phát hiện ra mình theo dõi hắn.
Nghĩ đến kiểm tra của tiểu đội Ẩn Nguyên trước đây, trong lòng nàng không khỏi bối rối một hồi, đồng thời cũng thấy tức giận.
Gia hỏa này tại sao cứ vạch trần trắng trợn như vậy. Thật không có phong độ.
- Ngươi còn ở đây làm cái gì. Nguyên vật liệu sao rồi? Còn không đi tìm đi!
Dạ Tình rất nhanh liền nói lảng sang chuyện khác.
- Ở chỗ này...
Vu Nhai ném mấy chiếc nhẫn không gian ra nói.
- Ở đây. Đùa gì thế, ngươi...
Dạ Tình nhận lấy nhẫn. Mới qua nửa giờ, hắn làm sao có thể tập trung được đầy đủ nguyên vật liệu chứ? Chẳng qua khi linh giác của nàng thâm nhập nhẫn không gian, cả người liền ngây ngẩn:
Vu Nhai cười hắc hắc, bộ dạng đắc ý nhìn thế nào cũng giống như muốn ăn đánh.
- Sao có thể như vậy được?
- Hắc hắc...
- Ngươi làm sao làm được? Ngươi không phải nói cần mấy giờ sao?
Nhún vai, Vu Nhai trả lời:
Vu Nhai cười xấu xa nói:
- Lúc đấy đều là người ngoài, tất nhiên phải là mấy giờ. Còn chúng ta có quan hệ như thế nào chứ? Người trong nhà dĩ nhiên là biến thành nửa giờ, hắc hắc!
- Ai là người trong nhà với ngươi. Nói đi, rốt cuộc là thế nào?
- Không phải người trong nhà, nàng còn bảo ta nói sao? Nàng cũng quá bá đạo đi?
Dạ Tình phát điên. Nếu không bây giờ không phải là thời điểm tốt, nàng thật muốn cùng Vu Nhai quyết đấu.
- Nếu đã không phải là người trong nhà, vậy không nói. Nếu là người trong nhà, thật ra có thể suy nghĩ một chút. Nếu như tương lai, nàng trở thành nữ tử đã xuất giá, không nên bá đạo như vậy nữa.
- Nữ tử đã xuất giá...
Cuối cùng Vu Nhai cũng không nói gì, chỉ nói lát nữa nàng chỉ biết.
- Bây giờ còn có thời gian, đi ra khỏi thành, tìm một chỗ giải sầu một chút đã!
Vu Nhai đột nhiên nhìn trời một chút, lại nói.
Dạ Tình đương nhiên không muốn đi theo. Có quỷ mới biết gia hỏa này có đúng là muốn làm chuyện gì bỉ ổi hay không?
Nhưng suy nghĩ một chút nàng lại cảm thấy rất không cam lòng. Phải biết rằng, gia hỏa này mỗi lần nhìn hành động dường như vô nghĩ, nhưng cũng không phải là không có mục đích. Cuối cùng, nàng vẫn bất đắc dĩ đi theo.
Ngoài thành, dưới một tảng đá lớn ở nơi nào đó vẫn tính là tương đối bí ẩn, Vu Nhai một lần nữa lấy bệ rèn ra, sau đó nói:
Dạ Tình gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình. Gia hỏa này đang nói cái gì? Cởi quần áo sao?
- Cởi quần áo!
- Ngươi nói cái gì?
- A, nói sai rồi, cởi trang bị. Mấy giờ này cũng không thể lãng phí được!
Vu Nhai nói.
Dạ Tình sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng được. Nàng cảm giác tiếp tục như vậy nữa, có lẽ nàng thật sự sẽ bị tức giận tới mức kinh nguyệt mỗi tháng tới bốn lần, mỗi lần tới bảy ngày mất.
Điều khiến nàng buồn bực nhất chính là, hiện tại tức giận còn chưa có chỗ phát tiết.
Vù vù... Ngươi chờ một chút!
Dạ Tình cố gắng chậm rãi thở ra mấy hơi sau đó mới bình tĩnh trở lại. Chợt nàng tiến vào trong rừng rậm. Tuy rằng bên trong cũng mặc rất kín đáo, nhưng nàng cũng không muốn cởi ra ở trước mặt gia hỏa này. Có quỷ mới biết trong đầu hắn có gì. Chuyện đồ nhỏ của nàng lần trước vẫn để lại bóng ma trong lòng nàng.
Vu Nhai vừa thưởng thức Dạ Tình không mặc trang bị, vừa nâng cao trang bị cho nàng.
Các đồ dùng để nâng cao trang bị, đều có thể tìm được trong số nguyên vật liệu mới có.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK