Vu Nhai đã lĩnh giáp nam nhân bí ẩn khủng bố đương nhiên biết Cổ Duệ chi dân trước mắt tuyệt đối không đơn giản, hắn không tự tin sẽ đánh bại được Đan Diễm Tâm mà không dùng vũ khí bí mật. Vu Nhai không nắm chắc có thể an toàn rút lui không, nên hắn phải hợp sức với nam nhân kim bào Độc Cô gia.
Vu Nhai lười giới thiệu, hắn không có thời gian. U Hoang kiếm đâm ra ám ảnh minh sát, Đan Diễm Tâm rất ngạc nhiên. Ánh sáng âm u lóe lên trong làn sóng bạc thẳng hướng chỗ hiểm của Đan Diễm Tâm, là kỹ năng của sát thủ.
- Ngươi là . . .
- Nuốt xuống!
Sát khí khủng bố ập đến. Giữ lại thực lực? Buồn cười, lúc này rồi sao có thể nương tay?
Keng keng keng!
Tiếng kim loại vang lên. Rất lạ, kiếm của Đan Diễm Tâm rõ ràng bằng lửa nhưng phát ra tiếng kim loại. Một kiếm tất sát của Vu Nhai bị Đan Diễm Tâm chặn lại dễ dàng, hạt cát bay lên hình thành vòi rồng.
- Hơi thú vị, không ngờ trong vùng đất Ma Pháp đế quốc liên tục gặp hai huyền binh giả đạt đến thiên giai.
Đan Diễm Tâm không thấy áp lực khi Vu Nhai xuất hiện, gã cực kỳ hưng phấn hỏi:
- Sát khí rất nặng, chẳng lẽ ngươi là kẻ cuồng giết người? Dù là gì thì đều là mây bay với ta, những thứ này ảnh hưởng rất nhỏ với ta.
Hỏa kiếm trong tay Đan Diễm Tâm chợt biến to gấp vô số lần, hơi nóng cháy quét hướng Vu Nhai.
Nam nhân kim bào Độc Cô gia đứng phía sau nhanh chóng nuốt xuống đan dược Vu Nhai cho, gã nên tu luyện chữa trị ngay nhưng không kiềm được nhắc nhở hắn.
Vu Nhai biết lực lượng của Cổ Duệ chi dân kỳ lạ, lúc trước nam nhân bí ẩn định dùng lực lượng cùng đẳng cấp áp chế hắn. Tuy lực lượng này rất cường đại nhưng huyền khí của Vu Nhai trong cùng đẳng cấp không yếu hơn nam nhân bí ẩn.
- Cẩn thận, kiếm của hắn rất lạ, lực lượng cũng kỳ lạ!
- Ngươi cứ yên tâm phục hồi đi, nói nhiều quá. Đây không phải lần đầu ta đấu với loại người này.
Vu Nhai nói xong không lùi còn lấn tới trước hỏa kiếm khổng lồ, gió của Phong Doanh kèm bộ pháp Thí Thần Tuyệt của Thí Thần Ma Nhẫn nhẹ nhàng né qua hỏa kiếm, lại là ám ảnh minh sát.
Đan Diễm Tâm khẽ kêu:
- Ủa?
Đan Diễm Tâm không ngờ Vu Nhai trơn trượt như vậy, làm gã trở tay không kịp. Khi Vu Nhai đến gần, lực lượng lửa lại đánh bật nhát kiếm tất sát của hắn. Vu Nhai nhẹ nhàng lùi lại như dưới chân có bánh xe lửa.
Đan Diễm Tâm dừng lại, hỏi:
Vu Nhai đứng yên, hắn không muốn đấu tiếp. Bây giờ Vu Nhai đang tranh thủ thời gian trị thương cho nam nhân kim bào Độc Cô gia, cố gắng mau chóng hợp sức. Vu Nhai liếc nam nhân kim bào Độc Cô gia sau lưng mình, thấy gã lấy đan dược khác ra khỏi không gian giới chỉ nuốt xuống. Vu Nhai thầm hiểu, lúc trước không phải nam nhân kim bào Độc Cô gia kiêu ngạo không muốn uống thuốc mà là không có thời gian.
- Ngươi mới nói cái gì? Đây không phải lần đầu ngươi đấu với loại người như ta?
- Đúng vậy!
Đúng vậy, Cổ Duệ chi dân tóc đỏ không cho nam nhân kim bào Độc Cô gia thời gian.
Tuy đan dược của Vu Nhai là Tư Mã Tường chế tạo nhưng không đúng bệnh, tin tưởng thiên tài Độc Cô gia có dược vật trị đúng bệnh hơn.
Vu Nhai thấy nam nhân kim bào Độc Cô gia khá quen mắt, nhưng hắn không nhận ra là ai.
Bây giờ ai thèm quan tâm nam nhân kim bào Độc Cô gia? Vu Nhai chỉ liếc gã sau đó đưa msắt quay về người Đan Diễm Tâm.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Trong di tích Ma Pháp đế quốc đang được thăm dò, một nam nhân tóc xanh thẫm mặt luôn mỉm cười.
Nụ cười đông trên mặt Đan Diễm Tâm, gã nhìn Vu Nhai một lúc lâu mở miệng nói:
- Ngươi đấu với Lam Thương Tử?
Vu Nhai ngẩn ra:
- Hóa ra tên của hắn là Lam Thương Tử, người nghe tên nếu không biết còn tưởng là nữ nhân.
Vu Nhai cười khẽ:
Đan Diễm Tâm hiểu ngay, mỉm cười nói:
- Cổ Duệ chi dân các ngươi có vấn đề về giới tính nam nữ sao?
- Ngươi đang muốn kéo dài thời gian rồi hai người hợp sức? Thế thì ta cho ngươi thời gian có hề gì?
- Ngươi muốn dùng lời nói kích thích ta? Buồn cười, một con chó cắn ta chẳng lẽ ta sẽ cắn lại sao? Huống chi ngươi còn không đủ tư cách làm chó cho ta, cùng lắm là ruồi bọ tùy thời bị đập chết.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, những người này kiêu ngạo không để ai vào mắt, nam nhân bí ẩn là như vậy, Đan Diễm Tâm cũng thế.
- Nếu các ngươi cần thời gian vậy chúng ta tâm sự đi. Ngươi làm sao trốn khỏi tay Lam Thương Tử? Chẳng lẽ hắn đột nhiên tốt bụng?
Đan Diễm Tâm tùy ý nói:
Mặt Đan Diễm Tâm hơi thay đổi:
- Hoặc hắn biết ta ở đây nên cố ý để lại ngươi cho ta?
- Đều sai, ta lỡ dùng kiếm cắt rách áo Lam Thương Tử, hắn khá kinh ngạc nên ta trốn thoát.
- Cắt rách y phục của Lam Thương Tử? Chỉ bằng vào ngươi? Không thể nào, tuy không muốn thừa nhận nhưng Lam Thương Tử mạnh hơn ta một chút.
Đan Diễm Tâm lắc đầu, nói:
- Dù ngươi thật sự cắt rách y phục của Lam Thương Tử, với tâm tính của hắn không đến nỗi giật mình quên ra tay. Rốt cuộc ngươi làm sao thoát thân?
Vu Nhai cười nói:
- Có lẽ nhờ thực lực ẩn núp của ta?
Nếu Đan Diễm Tâm đã cho thời gian thì Vu Nhai sẽ không khách sáo.
Đan Diễm Tâm đánh giá Vu Nhai từ trên xuống dưới, vô cùng chắc chắn nói:
- Không thể nào! Dù ngươi ẩn giấu sâu cách mấy cũng vô dụng trước mắt ta, ngươi chỉ là thiên binh sư nhị đoạn.
Vu Nhai cười nói:
Đan Diễm Tâm lắc đầu, không để Vu Nhai vào mắt.
- Vậy thì ta không còn lời nào để nói, ngươi cảm thấy ta trốn bằng cách nào thì tùy.
- Thôi, chờ giết ngươi rồi đi hỏi Lam Thương Tử liền biết.
- Nếu ngươi thật sự cắt trúng y phục của Lam Thương Tử, khi ta trở về có thể cười nhạo hắn.
Vu Nhai không chút yếu thế cãi lại:
Đan Diễm Tâm cảm giác thời gian gã bỏ ra là để chơi, gặp hai thiên tài thiên binh sư Thần Huyền đại lục làm gã rất vui vẻ. Trò chơi thú vị thế này không phải lúc nào cũng gặp.
- Không biết ngươi còn cơ hội này không?
- Nếu vậy thì các ngươi hãy ra tay đi. Rác rưởi Độc Cô gia đứng đằng sau kia, chắc thực lực của ngươi đã phục hồi sáu phần? Có cần ta cho thêm thời gian không?
Nghe nói trong Thần Huyền đại lục ở tuổi này đạt đến thiên binh sư là lông lượng sừng lân trong nhân khẩu đông đúc.
Không chờ Vu Nhai lên tiếng nam nhân kim bào Độc Cô gia đã đứng dậy.
- Không cần, ta có thể chiến.
Tuy thời gian ngắn ngủi nhưng thể chất thiên binh sư cộng đan dược trị thương cường đại khiến vết thương phục hồi rất nhanh.
Trong lòng nam nhân kim bào Độc Cô gia rất giật mình, loại người như Đan Diễm Tâm không chỉ có một và còn người mạnh hơn cả gã. Cổ Duệ chi dân là loại tồn tại gì? Tại sao gã chưa từng nghe qua? Đan Diễm Tâm kiêu ngạo càng cao hơn nam nhân kim bào Độc Cô gia trước kia, xem gã như con kiến. Mấy năm trước nam nhân kim bào Độc Cô gia chỉ xem người thường là con kiến.
Xem thiên binh sư thiên tài là con kiến, thiên tài Độc Cô gia không một ai dám làm vậy.
Vu Nhai bùng nổ:
- Vậy chiến đi!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK