Mười thần chi binh sĩ là Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp, Dương Tông Liệt, Độc Cô Cửu Mình. Mọi người không chú ý những thần chi binh sĩ xếp phía sau, chỉ cần biết Vu Nhai hạng nhất, Độc Cô gia chiếm mấy danh ngạch.
- Ủa? Vu sư huynh định đi đâu vậy?
Bữa tối kéo dài trong khi mọi người thiếu hứng thú. Vu Nhai cố chống, có lẽ ngày mai hắn sẽ rời khỏi đế đô, chỉ còn một buổi tối phải dành thời gian cùng các chiến sĩ, Thủy Tinh. Nếu không phải Vu Nhai vì Thất hoàng tử chân thành ủy lạo, đích thân đến dự tiệc thì hắn đã lấy cớ bị thương nặng không tham gia.
May mắn trong không khí thế này Thất hoàng tử không tìm Vu Nhai bắt chuyện, nhưng khó nói lát nữa gã có đến gần cùng nhau uống rượu tâm sự không. Tóm lại nhanh chóng bỏ chạy thì hơn. Ai ngờ Vu Nhai định chuồn đi nhưng bị người bắt được, là Liễu Mị Nhi.
Vu Nhai cười hì hì lại tung tuyệt chiêu:
- A ha, bây giờ sư huynh hơi mắ tiểu phải đi trút bầu tâm sự. Mị Nhi sư muội cũng khó chịu sao? Hay chúng ta cùng đi?
Mắc tiểu? Cùng đi?
Tên khốn này miệng chó không phun ngà voi, may mà hôm nay tâm tình của Liễu Mị Nhi đặc biệt tốt nên không so đo với Vu Nhai.
Liễu Mị Nhi lộ biểu tình thiếu nữ rụt rè nói:
- Rất cảm tạ sư huynh sáng sớm giúp ta một việc lớn!
Vu Nhai chớp mắt hỏi:
- Giúp? Ta giúp việc gì?
Hình như cả ngày hôm nay ta không dính dáng gì nàng?
Không biết Liễu Mị Nhi bị Tam công chúa thôi miên cái gì, tuy nàng hơi bất mãn Vu Nhai ngu độn nhưng không cáu gắt.
Liễu Mị Nhi khẽ nói:
- Thì là . . . Thì là chuyện đánh cuộc với hai cây thiết côn Thần Tượng hành tỉnh.
Vu Nhai cười toe nói:
- À, nàng nói chuyện đó sao? Mị Nhi sư muội quá khách sáo, ai bảo nàng là sư muội của ta?
Vu Nhai muốn chạy, thầm nghĩ:
Liễu Mị Nhi thay đổi bộ dáng bình thường, nàng yểu điệu rụt rè làm các công tử đế đô trợn to mắt. Đây còn là nữ nhân điêu ngoa thường ngày sao?
- Chết tiệt, hình như Thất hoàng tử đã phát hiện ra mình, hắn đang đi tới.
- Không biết Vu Nhai sư huynh có ý kiến gì về chuén đi ma pháp đế quốc không? Làm phù văn sư có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Ta không biêt nên đa tạ Vu Nhai như thế nào, đây là phù văn trận ta khắc, hy vọng có thể . . .
Vu Nhai không chút tâm tình tán tỉnh, ngắt lời Liễu Mị Nhi:
Vu Nhai vội nói:
- Mị Nhi sư muội, không cần, ta rất mắc . . .
- Vu Nhai sư huynh, rất nhanh, ta tặng ngay cho . . .
- Mị Nhi sư muội, nàng không cần vội vã cảm tạ, nếu khi đó ta không nâng nàng ra thì hai cây thiết côn sẽ không đồng ý giao dịch với ta ngay, cũng không dứt khoát giao ra nhiều thứ đấu thua ta, bao gồm thuật rèn. Là ta nên cảm ơn sư muội mói đúng, dù là lây thân báo đáp thì người đó nên là ta. Sư muội, nếu nàng cũng rất mắc thì chúng ta đi chung, nhưng bây giờ . . . Ta đi trước . . .
Thừa dịp Liễu Mị Nhi ngây người Vu Nhai co giò bỏ chạy, hai tay hắn ôm đũng quần biểu thị thật sự sốt ruột.
Liễu Mị Nhi ngây một lúc rồi hét lên:
- Vu Nhai, tên khốn kiếp, lão nương sẽ không tha cho ngươi!
Liễu Mị Nhi yểu điệu như vậy là vì Tam công chúa vẽ đường kêu nàng ngăn Vu Nhai lại, cũng vì hắn đánh cuộc với hai cây thiết côn làm nàng hơi thích. Trải qua Tam công chúa thì thầm, chút tình cảm đó phóng to lên nên Liễu Mị Nhi ngăn đường Vu Nhai lại, biểu tình tự nguyện. Tam công chúa nói muốn nam nhân thích thì tốt nhất là biểu hiện như một nữ nhân, dịu dàng một chút.
Nhưng lời Vu Nhai nói làm Liễu Mị Nhi vứt bỏ dịu dàng không thuộc về mình, đặc biệt là hắn không thèm nhận lễ vật nàng tặng như thể là nàng quấn quýt lấy hắn.
Liễu Mị Nhi thầm nghĩ:
- Nếu không phải Tam công chúa nhờ vả thì ta không thèm tới đây, dáng ghét!
Giọng Vu Nhai từ xa vọng lại:
- Cái kia . . . Mị Nhi sư muội, ta cảm thấy nàng như bây giờ đáng yêu hơn. Tuy mới rồi sư muội nói chuyện dịu dàng nhưng cứ nhe hai cái răng nanh làm sư huynh rất sợ.
Liễu Mị Nhi ngẩn người, bản năng thè lưỡi liếm răng nanh, đáng sợ như vậy sao?
Thất hoàng tử lắc đầu nhìn hướng Vu Nhai đi khuất, gã không nhìn thấu được hắn. Thất hoàng tử chỉ muốn thân thiết một chút, Vu Nhai làm gì bỏ chạy dữ vậy? Nếu Thất hoàng tử không biết chắc Vu Nhai sẽ không cấu kết với hoàng huynh, hoàng đệ khác gã còn tưởng hắn có quan hệ với hoàng tử nào.
Tóm lại tiếp theo sẽ đi ma pháp đế quốc, không sợ không có cơ hội.
Nhưng Thất hoàng tử trực giác có điều gì là lạ rồi lại không nghĩ ra. Tư duy hoàng tử khiến gã đôi lúc lạc vào lối mòn, Thất hoàng tử bản năng cảm thấy Vu Nhai chắc chắn sẽ theo gã đi ma pháp đế quốc.
Nói trắng ra là Thất hoàng tử còn rất non.
Nếu Thất hoàng tử biết Vu Nhai không đi thì gã cũng không sợ. Vu Nhai không đi nhưng chiến hữu của hắn sẽ có người đi, không chỉ một, hai người. Thất hoàng tử nhìn ra được Vu Nhai là người nặng tình nặng nghĩa.
Vu Nhai không biết mình được Thất hoàng tử đánh giá rất cao, hắn đang ngâm nga đi hướng ký túc xá kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu, bộ dạng không mắc tiểu chút nào. Phía không xa văng vẳng tiếng keng keng.
Không phải mọi người đều tham gia tiệc tối và điển lễ, thua thảm như Vệ Hiên tất nhiên vắng mặt, hai cây thiết côn cũng không đi. Hai người chờ rèn dao găm giúp Vu Nhai, giờ thiết côn đệ đệ, thiết côn ca ca đang cuồng nhiệt rèn.
Tiếc rằng không chỉ mình Thủy Tinh đứng đó, Tư Mã Tường biểu tình bi thương đứng kế bên. Tư Mã Tường không thật sự đau buồn, chẳng qua gã làm bộ thi nhân thanh cao.
Tóm lại là Vu Nhai tạm thời không có cơ hội một mình ở chung với Thủy Tinh.
- Tiểu tử, ta có dự cảm rất nhanh sẽ rời khỏi đế đô. Ài, buồn quá, ta sắp rời đi đế đô đã ở mấy chục năm, rời bỏ những bông hoa đáng yêu. Ta rất muốn viết câu thơ nhưng không biết được gì.
Vu Nhai trợn trắng mắt, cáu kỉnh nói:
- Tư Mã tiền bối đừng nói đã ở lại đế đô mấy chục năm, sẽ bị lộ, bộ dạng của người chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.
Thủy Tinh bật cười.
- Chít chít!
Tiểu Hắc nhảy vào ngực Thủy Tinh, nó đã tiến hóa xong. Có thể cảm giác được ma lực cường đại trong cơ thể Tiểu Hắc, nhưng mặt ngoài nó vẫn như cũ, hoa văn vàng càng rực rỡ.
- Có lý, sau này ta sẽ chú ý hơn.
Tư Mã Tường không hề xấu hổ nói:
- Được rồi tiểu tử, mau nói chuyện chữa trị cho điệt nữ Tinh Tinh đi, để ta yên lòng, có phương hướng nghiên cứu.
Như lúc trước đã nói, dù là đoàn tạo sư, phù văn sư hay dược sư đều là người cuồng nhiệt. Chỉ cần có thứ bọn họ muốn biết hay muốn học thì sẽ điên cuồng, nếu không Tư Mã Tường đã chẳng chuyên mốn đến đưa dược vật.
Vu Nhai không câu giờ, Vu Nhai kể câu chuyện Cổ Đế Long linh nói cho Tư Mã Tường nghe.
Thật lâu sau Vu Nhai kể chuyện xong, không khí im lặng. Thủy Tinh, Vu Nhai hồi hộp nhìn Tư Mã Tường. Tiểu Hắc cảm giác không khí khác lạ, nó cũng im lặng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK