Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Vu Nhai mới chú ý thấy, Tiểu Thúy hóa ra lại có rất nhiều biến hóa. Nó lại đột phá.
Tiểu Thúy đột phá hoàn toàn không có gì kỳ quái. Lúc hắn tiến vào cốc nó đã lại triệu chứng đột phá.
- Tê...
Khu Phong Thứu thấy con béo mập kia, không chút thiện ý kêu lên một tiếng. Lông chim trên người nó dựng đứng, máu không ngừng chảy ra. Con béo mập kia cũng ngừng làm nũng, lông chim đồng dạng dựng lên, giống như biến thành một quả cầu lông. Ánh mắt nó vô cùng sắc bén, dường như muốn xuyên thủng tất cả.
- Thật sự đúng là con béo mập này tổn thương ngươi sao?
Vu Nhai biết huyết mạch của béo mập cao cấp hơn Khu Phong Thứu rất nhiều.
Dường như nghe được lời Vu Nhai nói, Tiểu Thúy đột nhiên nghĩ đến điều gì, thu hồi lông chim, quay sang con béo mập kia kêu lên hai tiếng, sau đó đột nhiên mở rộng đôi cánh khổng lồ, khẽ vỗ cánh, ý tứ muốn để Vu Nhai nhanh chóng ngồi lên trên.
Hai tiếng lúc trước, hình như nó đang nói với con béo mập kia, chúng ta có chuyện quan trọng muốn làm, tạm thời dừng chiến.
Vu Nhai có phần sững sờ, không biết tại sao Tiểu Thúy lại đột nhiên có hành động như vậy. Chỉ có điều hắn không do dự. Trí tuệ của Khu Phong Thứu đã tương đương với hài tử nhân loại năm tuổi. Nó làm như vậy khẳng định có mục đích của nó. Vu Nhai vừa cưỡi lên, hai cánh Khu Phong Thứu đạp mạnh, bay ra ngoài.
Vu Nhai đột nhiên liếc mắt nhìn về phía Cốc Phản Nghịch, lúc này mới thở dài, để mặc Khu Phong Thứu rời đi.
- Tiểu Bạch, thật sự không phải là ngươi tổn thương nó chứ?
Nguyệt Lâm Sa nhìn theo hướng Vu Nhai biến mất hỏi.
  • A cô...
  • Không phải a. Vậy mấy tháng qua mày có khi dễ con Khu Phong Thứu kia hay không?
Nguyệt Lâm Sa là nhìn béo mập lớn lên, hiểu ý sủng vật của nàng hơn so với Vu Nhai. Đột nhiên nàng biến sắc:
- Đáng chết, linh kiện địa đồ ma pháp còn ở trên người tiểu tử kia. Đi mau.
Ngay lập tức, Nguyệt Lâm Sa cưỡi trên con béo mập kia, đuổi theo hướng Vu Nhai vừa phóng đi.
Vu Nhai không biết Nguyệt Lâm Sa đuổi theo. Hắn đang xử lý vết thương cho Tiểu Thúy, đồng thời duy trì sự cảnh giác. Rốt là kẻ nào có thể đả thương Tiểu Thúy thành như vậy? Phải biết rằng, tốc độ của Tiểu Thúy, đám ma thú bay khác không dễ đuổi theo.
  • A, huyền khí chấn động. Đả thương ngươi là nhân loại sao?
  • A!
  • Không ngờ lại là nhân loại! Hừ, không nên tới quá gần. Hạ xuống nơi này đi!
Vu Nhai càng thận trọng hơn. Nhân loại bình thường nguy hiểm hơn ma thú nhiều. Hắn lặng lẽ hạ xuống đất. Nếu không phải linh giác của hắn biến thái, thật sự không cảm giác được khí tức huyền khí từ trong rừng rậm phát ra.
Xung quanh vẫn là rừng rậm. Vu Nhai mặc trang bị của Lý Thân Phách đã được rèn lại. Ví dụ như trong rừng rậm có cáo bay lao ra với tốc độ cực nhanh.
- Ha ha, thần nữ Tham Lang, đừng dùng loại ánh mắt này. Làm nữ nhân của Lý Đông Phách ta có gì không tốt. Ta hứa cho nàng vị trí chính thê, tương lai nàng chính là lĩnh chủ phu nhân Chùy Lĩnh, nàng thấy thế nào?
Đúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên nghe được từ trong rừng rậm truyền tới một giọng nói. Lời nói đã khiến người trước mặt bị bại lộ. Con ngươi hắn thoáng co lại. Thần nữ Tham Lang và Lý Đông Phách?
Lý Đông Phách? Hắn là người thế nào với Lý Thân Phách?
- Chính là tên Lý Đông Phách này đả thương ngươi sao?
Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, hỏi Tiểu Thúy nói.
- A cô!
Tiểu Thúy nhẹ nhàng gật cái đầu chim đại bàng vài cái.
- Tại sao Dạ Tình lại ở chỗ này? Đừng nói là nàng ở chỗ này tìm ta suốt tám tháng đấy?
Vu Nhai lại hỏi.
Vu Nhai rất nhanh lại lắc đầu. Nếu như nàng tìm hắn suốt tám tháng, Tiểu Thúy sao có thể không đưa nàng đến Cốc Phản Nghịch. Dạ Tình làm sao lại không biết cách thông báo với người của tổ Kỳ Binh. Có lẽ nàng có nhiệm vụ gì đó, vừa vặn bị Tiểu Thúy gặp phải. Mình cùng Dạ Tình từ đầu đến cuối cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Thế giới này một người chết đi là chuyện rất bình thường. Một tên tiểu binh chết đi lại càng bình thường hơn.
Từ trước đến nay Vu Nhai cũng không cho rằng mình được chú ý, cũng không tự kỷ đến mức cho rằng những mỹ nữ này sẽ có ý tưởng gì với mình. Tám tháng trước trong rừng loạn thạch lời hứa hẹn của Thủy Tinh thật ra khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.
- A...
Tiểu Thúy nghiêng đầu một chút, rất muốn nói nó trả lời được.
- Lĩnh chủ? Ngươi sao? Ta thấy ngươi còn không bằng tên Lý Thân Phách ngu ngốc kia.
Trong rừng rậm truyền đến giọng nói của Dạ Tình.
- Ừ, ta không bằng nhị ca ngu ngốc của mình sao? Ha ha, đây là chuyện nực cười nhất mà ta nghe được từ khi ta ra đời đến nay. Thần nữ Tham Lang, nàng có thể dùng bất kỳ một vị huynh đệ nào tới làm ta tức giận, nhưng nhị ca ta thì thôi đi.
Lý Đông Phách cười ha ha.
Vu Nhai nghe Lý Đông Phách nói xong, đã hạ xuống phía trên một cây khô. Cây lá rậm rạp che khuất thân hình hắn. Vòng hắc ám hoàn toàn che giấu khí tức của hắn. Xuyên qua kẽ lá, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong rừng cây. Con ngươi hắn thoáng co lại.
Không chỉ là Dạ Tình, ngay cả Tiểu Mỹ cũng bị bắt, hai người lần lượt bị trói ở trên cây. Chắc hẳn đối phương sợ tốc độ của Dạ Tình quá nhanh, quỷ kế đa đoan.
Lý Đông Phách đứng ở trước mặt hai nàng. Xung quanh hắn còn có hơn mười Huyền Binh Giả thực lực cường đại. Trong đó một vị Vu Nhai cũng nhìn không thấu. Hắn đoán đó chắc hẳn là cao thủ do Lý Đông Phách dẫn đến. Chắc hẳn đã tiếp thu bài học từ nhị ca Lý Thân Phách của hắn.
- Phải không? Nếu ngươi không quan tâm nhị ca ngươi như thế, lại dẫn theo nhiều người như vậy tới tìm ta làm gì? Điều động binh lực như vậy chỉ muốn có được ta sao?
Khóe miệng Dạ Tình hơi cong lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Trong mắt lóe lên tinh quang, sắc mặt Lý Đông Phách trở nên vô cùng âm trầm.
Đúng vậy, hắn chính vì nghe nói nhị ca Lý Thân Phách chịu thua thiệt từ trên người nữ nhân này, nên hắn mới biết được có nữ nhân như thế. Hắn muốn mượn cơ hội bắt nữ nhân này, đả kích Lý Thân Phách.
Lấy tính tình kích động của Lý Thân Phách, nếu như biết mình đoạt lấy nữ nhân này, nói không chừng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó.
Lý Đông Phách quả thực không có ý xem thường Lý Thân Phách. Có thể được gọi là Tiểu Thiên Vương của Lý gia, Lý Thân Phách sao có thể kém cỏi được? Ngoại trừ đầu óc không tốt lắm, thực lực Lý Thân Phách tiến bộ đặc biệt khủng khiếp, được các trưởng bối trong gia tộc rất yêu quý.
Hắn còn từng được phụ thân khen ngợi, nói Lý Thân Phách là kẻ có thể chống lại cường giả trẻ tuổi sáu tộc.
Về phần đầu óc của hắn, hắc, đầu óc người Lý gia của Chùy Lĩnh từ trước đến nay đều không tốt. Từ trước đến nay hắn vẫn được gọi là bá đạo, ở trong cao tầng Lý gia xem ra, đầu óc không tốt cũng chỉ bởi vì Lý Thân Phách không trải qua rèn luyện, quá ngạo khí. Chỉ cần trải qua rèn luyện, sẽ từ từ biến thành trầm ổn. Lý gia rất nhiều người đều như thế.
Đã có cơ hội có thể chọc tức được vị nhị ca này, Lý Đông Phách tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK