Triệu Hoán Thần Binh
Tác giả: Hạ Nhật Dịch Lãnh
Chương 242: Hóa ra nàng chính là vu bà
Vu Nhai cười một cách bỉ ổi, chợt ôm lấy Thủy Tinh vào lòng.
- Bỏ ra, có người ở đây!
- Hai người lùn này đều đang si mê rồi. Cho dù chúng ta đi đến trước mặt bọn họ, mắt bọn họ cũng giống như mù thôi!
Vu Nhai thoáng cười nói. Thủy Tinh nhìn hai người lùn phía xa một chút. Cũng không biết Vu Nhai cho bọn họ thứ gì, hai người liền trực tiếp phát điên, cả ngày ngồi ở chỗ đó, giống như hóa đá.
Nàng cẩn thận đi tới, dựa vào trong lòng Vu Nhai. Nàng làm sao không muốn nếm thử cảm giác có một nơi để dựa dẫm. Mấy ngày qua lòng nàng chưa từng thả lỏng. Chỉ có điều gia hỏa này thật khiến cho người ta có cảm giác không đáng tin cậy.
- Tiểu tử dưa hấu lớn, ta nhịn ngươi đã rất lâu rồi!
Ngay thời khắc mấu chốt này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một giọng nói thâm trầm quỷ dị. Hai người giật mình tách ra. Sau đó bọn họ liền thấy một người béo mập toàn thân chật vật, dính đầy máu tươi xông ra, bộ dạng giống như ác quỷ.
- Hồng thúc thúc!
Hai mắt Thủy Tinh mở to nhìn nói.
- Đại tiểu thư không có việc gì là tốt rồi. Hù chết lão Hồng ta!
Người tới chính là Hồng Đại Bảo. Lúc đó hắn ở dưới núi U Hoang ngửi được khí tức của Thủy Tinh mới tìm qua. Đáng tiếc tìm rất lâu cũng không có tìm được. Thật vất vả hắn mới tìm được manh mối do Vu Nhai và cha con Khắc Lạp Phu lưu lại, sau đó một đường đuổi qua.
Trong lúc đó, hắn đã chém hai con ma thú lục giai, những vẫn không tìm được lối đi. Ngay ngày hôm qua, hắn đột nhiên nghe được một tiếng động chấn động linh hồn, thấy tất cả ma thú đều kinh sợ chạy trốn, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ. Mặc dù hắn biết nếu như gặp phải chủ nhân của tiếng động kia hắn khẳng định sẽ bị nuốt sống, nhưng trong lòng dường như có một giọng nói bảo hắn tới xem, sẽ có manh mối của đại tiểu thư, cho nên hắn mới tới.
Không ngờ được, từ phía xa hắn đã nhìn thấy tiểu tử dưa hấu lớn cùng đại tiểu thư đang bái lạy thứ gì đó.
Đại tiểu thư không có việc gì là tốt rồi. Ngược lại hắn muốn xem thử tiểu tử dưa hấu lớn có thể khi dễ đại tiểu thư hay không, cho nên hắn trốn ở một bên. Kết quả hắn tới thật đúng lúc.
- Tiểu tử dưa hấu lớn? Hồng thúc thúc? Ngày đó là thúc sao...
Đầu Vu Nhai thoáng co giật nói.
- Không sai. Tiểu tử dưa hấu lớn, ta chính là tiền bối ngày đó đã cứu ngươi, cũng là phân hội trưởng nghiệp đoàn võ học Bắc Đấu!
Giọng nói của Hồng Đại Bảo giống như ác quỷ. Xem ra hắn đặc biệt bất mãn đối với Vu Nhai:
- Tiểu tử ngươi lúc trước khi còn ở nghiệp đoàn võ học sử dụng trò dưa hấu lớn khi dễ đại tiểu thư thì thôi, còn miệng lưỡi ba hoa lừa dối đại tiểu thư, thiếu chút nữa hại đại tiểu thư chôn thây trong dãy núi sương mù. Hôm nay xem thử ta có phế ngươi hay không!
Hồng Đại Bảo thật sự nổi giận rồi. Đại tiểu thư đi tới Bắc Đấu, đúng là cơ hội tốt để hắn nịnh bợ. Đáng tiếc đại tiểu thư gần như đều ở trong tiểu đoàn Tinh Binh. Thật vất vả cuối cùng nàng mới có việc muốn nhờ cậy mình, không ngờ lại phải cứu tiểu tử dưa hấu lớn này.
Lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đó chỉ là quan hệ chiến hữu mà thôi. Không nghĩ tới trong buổi xét xử, đại tiểu thư lại nói cùng tiểu tử này tiến vào dãy núi sương mù. Nàng còn nói là vị hôn thê của hắn. Tiểu tử này sao có thể?
Vừa nghe nói tới chuyện này, hắn vội vàng đưa tiểu thư về, tránh nàng thật sự làm ra chuyện gì vọng động.
Không nghĩ tới tiểu tử này không những không cảm động trước hành động của đại tiểu thư, còn để Khu Phong Thứu đưa đại tiểu thư tiến vào dãy núi sương mù.
Nếu như đại tiểu thư có chuyện, Đan hội trưởng sẽ một chưởng đánh mình thành mảnh nhỏ.
Cuối cùng đã tìm được. Thật vất vả mới tìm được. Quả nhiên lại nghe được tiểu tử thúi này đang dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt đại tiểu thư. Đại tiểu thư lại là người rất ngây thơ, khẳng định không chống lại được loại cao thủ tình trường này. Bởi vậy tuyệt đối không thể để cho hắn được như ý.
- Hồng thúc thúc, thúc thúc làm gì vậy?
- Làm gì sao? Tiểu tử này vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tốt lành gì. Ta muốn thay Đan hội trưởng tiêu diệt hắn. Yên tâm, sẽ không có người nào biết được. Lát nữa ta sẽ giết chết hai tên người lùn ngu ngốc kia nữa, hắc hắc, chết ở dãy núi sương mù không có người nào suy nghĩ.
- Hồng thúc thúc, hắn là chiến hữu của ta!
- Loại chiến hữu này không có cũng được!
- Ta thích hắn!
- Đại tiểu thư thích hắn, nhưng ta không thích. Đại tiểu thư chờ một lát, xem ta có tiêu diệt hắn hay không!
Hồng Đại Bảo toàn thân đầy thịt béo run rẩy, huyền khí đại chấn. May là Thủy Tinh kéo lại, Hồng Đại Bảo bất đắc dĩ nói:
- Đại tiêu thư nghe lão Hồng khuyên một tiếng đi. Hắn thật sự không phải là kẻ tốt lành gì. Nếu như hắn thật lòng thích đại tiểu thư, sao có thể để đại tiểu thư tiến vào dãy núi sương mù. Người như thế hẳn là nhân đạo hủy diệt. Xem ta...
- Hồng thúc thúc, dãy núi sương mù là do tự ta muốn tới. Hắn chỉ muốn bảo Khu Phong Thứu tới cho ta biết, bảo cho ta biết hắn tiến vào dãy núi sương mù không có việc gì, sẽ rất an toàn, bảo ta không nên vọng động. Chẳng qua lúc đó hắn là phạm nhân, không thể viết thư. Cho nên khi ta chạy tới trước dãy núi sương mù, hắn đã tiến vào. Bởi vậy ta mới cùng vào!
Thủy Tinh nói thật nhanh.
- Cái gì? Chính đại tiểu thư muốn vào sao? Vì sao đại tiểu thư...
Hồng Đại Bảo nói đến đây liền dừng lại. Vừa rồi hắn tức giận tới mức phát điên lên. Nhưng hồi tưởng lại, chuyện hẳn đúng là như vậy. Đáng chết, nếu như đại tiểu thư tự mình vào, như vậy nàng đã chìm quá sâu.
Vu Nhai ngơ ngác nhìn hai người trước mắt. Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy rất mờ mịt. Thật vất vả hắn mới chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình. Toàn thân hắn cứng ngắc, đột nhiên nhìn về phía Thủy Tinh, nuốt nước miếng một cái nói:
- Nàng chính là vu bà kia?
- Vu bà?
Thủy Tinh mở to hai mắt nhìn hắn, tạm thời quên mất Hồng Đại Bảo.
- Ách, lão bà của Vu Nhai, tên gọi tắt là vu bà!
Vu Nhai phản ứng đặc biệt nhanh chóng, trong lòng âm thầm kêu khổ. Thông minh một đời, hồ đồ một lát. Không trách được khi mình mới vừa tiến vào tổ Kỳ Binh, Thủy Tinh cùng mình không mấy hòa hợp. Hóa ra nàng chính là người ở sau tấm bình phong trong phòng của nghiệp đoàn võ học bị thái cực quyền của mình đùa giỡn choáng váng. Lúc đó còn tưởng rằng đó là một lão vu bà. Đáng chết, giọng nói của Thủy Tinh rất đặc biệt, thế nào lại không nhớ ra được?
...
Buổi sáng tràn ngập ánh nắng, gió nhẹ nhàng lay động những chiếc lá màu xanh sẫm. Vô số giọt nước tạo thành một đường dài, dưới ánh mặt trời hiện lên bảy màu, đan xen với nhau. Mặc dù không hoa lệ, lại mang theo hơi thở của sức sống.
- Hồng thúc thúc, ta muốn nói riêng vài câu cùng Vu Nhai!
Dưới rừng cây màu xanh, Vu Nhai, ba người Thủy Tinh và Hồng Đại Bảo đang đứng. Phía xa là cha con Khắc Lạp Phu. Hai người vẫn lộ ra thần sắc ngây ngô như gỗ. Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói với nhau vài câu, sau đó lại mắng nhau vài câu, rõ ràng tẩu hỏa nhập ma.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK