Vu Nhai mặc kệ người Tiên Vực hành tỉnh, tiếp tục chiến đấu vói Lam Thương Tử. Bắc Đảu thành chủ Lãnh Thu Dương thấy Vu Nhai phớt lờ Tiên Vực hành tỉnh thì cũng mặc kệ, bọn họ còn bận rộn chiến đấu.
- Hừ!
Hô Diên Quảng Vân thầm hận, nhưng gã không làm gì được nhóm người này. Tuy nhiên chút nữa sẽ khác đi, nghĩ đến tính toán sau khi tiêu diệt Cổ Duệ chi dân là tâm tình Hô Diên Quảng Vân rất vui.
Hô Diên Quảng Vân thầm nghĩ:
- Cứ cho các ngươi đắc ý bây giờ đi.
Người Tiên Vực hành tỉnh đã bàn bạc kết quả có lợi cho Hô Diên gia, sau khi chiến thắng sẽ thực hành.
- Giết!
Hô Diên Quảng Vân nghĩ vậy liền quát một chữ giết, mấy thánh binh sư lao hướng Lam Sương thần vệ. Mặc kệ nhân phẩm của Tiên Vực hành tỉnh thế nào, thực lực thánh binh sư bày ra đó, bọn họ đến phá vỡ cân bằng.
Ngọc Vấn Hiền bắt ngay cơ hội ùa lên:
- Thanh kỳ tuấn mã thú, xông lên, cắt Cổ Duệ quân ra. Quân cánh phải, cánh trái phản công đường thẳng!
Con rối Diệt Thần điên cuồng gặt mạng sống Lam Sương thần vệ, trong phút chốc thế cục nghiêng về một phía.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
Cách duy nhất Lam Thương Tử nghĩ ra là giết Vu Nhai, sau đó cự long của gã sẽ càn quét Bắc Đẩu hành tỉnh, dù đối phương có thêm thánh binh sư . . . Dù không thể nghiền nát Bắc Đẩu hành tỉnh, với thực lực của gã có thể từ từ hành động, cuối cùng vẫn chiến thắng.
- Lam Thương Tử, các ngươi tiêu đời.
- Không thể nào! Không thể nào! Sao có thể như vậy? Hừ, chỉ cần giết ngươi là thế cục sẽ xoay chuyển.
- Ngươi có năng lực này sao? Kẻ thua cuộc.
Vu Nhai biết chỉ cần hắn cẩn thận là thắng chắc, chờ thế cục bên dưới ổn định lại, có mấy thánh binh sư ra tay thì Lam Thương Tử không còn sức chống cự. Thế cục bên dưới dần đi tới cuối.
- Lam Sương thánh hoàn!
Mặt Lam Thương Tử vặn vẹo, Vu Nhai nhìn ra được thì gã cũng có thể.
Bực mình nhất là Lam Thương Tử không có nhiều thời gian để sáng tạo cơ hội, hết cách, gã chỉ có thể lập tức dùng Lam Sương thánh hoàn phong Vu Nhai và ma thú của hắn lại, thế thì có thể giết hắn ngay.
- Lại là chiêu này, hết trò rồi sao? Lam Sương thánh hoàn, ta không cần phải tiếp xúc với nó.
Vu Nhai điều khiển Hắc Ma Cự Thiên Hống né qua Lam Sương thánh hoàn. Thanh âm răng rắc vang lên sau lưng Vu Nhai, không biết thứ gì bị đông lại, hắn không có thời gian ngoái đầu nhìn. Vu Nhai thấy Lam Thương Tử cười nham hiểm.
Lam Sương thánh hoàn thứ hai ập vào mặt Vu Nhai, khoảng cách quá gần, Hắc Ma Cự Thiên Hống lợi hại cách mấy cũng không tránh khỏi. Vu Nhai không thể xông lên, đối mặt Lam Sương thánh hoàn chỉ có thể né tránh, nếu không mặc kệ có sức mạnh gì đều sẽ bị đông lại.
Lam Sương thánh hoàn rất quý giá, Lam Thương Tử dùng hết hai cái, cộng với lúc trước là ba, lòng gã nhỏ máu.
- Vu Nhai, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là gió mây thay đổi, ta không chỉ có một Lam Sương thánh hoàn!
Mọi người thấy cảnh tượng đó cùng biến sắc mặt. Lam Sương thánh hoàn hóa đá, băng sương ngưng kết phần đầu Hắc Ma Cự Thiên Hống. A, không đúng, sao kết băng khi cách đỉnh đầu Hắc Ma Cự Thiên Hống mấy chục ly?
Răng rắc! Răng rắc!
Lại là thanh âm kết thành băng sương, mọi người trông thấy hình ảnh làm tất cả sững sờ. Một tượng băng như con chuột sống xuất hiện trên đầu Hắc Ma Cự Thiên Hống, chậm rãi rơi xuống. Nhiều người biết tượng băng này, là ma thú nhỏ màu đen vằn vàng của Thủy Tinh, Vu Nhai. Lam Sương thánh hoàn đóng băng con ma thú nhỏ này, vậy là . . .
Đằng sau băng sương truyền ra giọng đắc thắng của Vu Nhai, ba chữ cuối hầu như là tiếng gầm:
- Đúng là gió mây thay đổi, rất cảm ơn Tiểu Hắc của ta. Diệt Thần . . . Trảm!
Một đao quang màu đen càng hắc ám, to đen hơn cái trước bắn ra từ người Hắc Ma Cự Thiên Hống, lướt qua Tiểu Hắc biến thành tượng băng chém hướng Lam Thương Tử, cự long băng hệ phía đối diện còn đang khó hiểu.
Diệt Thần Trảm, tuyệt kỹ sau khi Thí Thần Ma Nhẫn nuốt Diệt Thần Ma Nhẫn truyền thừa cho Vu Nhai.
- Grao!
Tiếng hú dài cùng đao quang đen xẹt qua, đương nhiên cự long băng hệ không dễ bị giết, đao quang của Vu Nhai chưa đến trình độ khủng bố đó. Gia Lý Đốn dù gì là cự long thánh giai cửu đoạn, nhưng Vu Nhai có thể cắt rách da nó.
Vu Nhai biết cánh thịt của cự long rất mạnh, nhưng trong tình huống không đề phòng thì cũng rất yếu.
Đao quang xẹt qua, cánh thịt phun vòi máu, thêm một vệt đao. Tiếc rằng đao quang không thể cắt rách một miếng thịt, Hắc Ma Cự Thiên Hống tiếc nuối nhìn, nó rất muốn nếm thử thịt rồng có vị gì.
- Toàn quân rút lui!
Lam Thương Tử biết gã không thể làm gì được nữa, tuy trong lòng gã cực kỳ tức giận nhưng chưa mất lý trí. Lam Thương Tử định bụng nhanh chóng rút lui, còn có lúc vùng lên, nếu chết thì không còn lại gì.
Nếu đổi lại là người khác sẽ liều mạng với Vu Nhai, nhưng gã là Lam Thương Tử, không phải nhân loại bình thường ngu ngốc.
Lam Thương Tử dứt lời gã là người đầu tiên cưỡi cự long băng hệ bay ngược về, sà xuống đất cắp Mộc Tinh Tinh, Xích Mãng lên. Lam Thương Tử thong thả chỉ huy Cổ Duệ quân vừa đánh vừa lùi.
- Lùi? Các ngươi muốn rút lui? Các ngươi vốn không có viện binh, các ngươi muốn rút?
Vu Nhai rượt theo truy giết Lam Thương Tử. Có lẽ đấu ngay mặt thì Lam Thương Tử còn yếu nhưng dư sức phòng thủ, gã đã đặt quyết tâm tìm tòa thành đóng giữ sau đó kiếm viện binh.
Vu Nhai nhìn thấu tính toán của Lam Thương Tử, hắn sẽ cho Cổ Duệ quân cơ hội thở dốc sao?
Vu Nhai quát hướng Bắc Đẩu hành tỉnh:
- Xung phong! Đừng cho Cổ Duệ chi dân cơ hội nào, nếu không viện binh kéo đến là bọn họ sẽ phản công. Chúng ta phải tiêu diệt hết Cổ Duệ chi dân!
Ngọc Vấn Hiền cũng nhìn rõ thế cuộc, vội vã ra lệnh. Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, tuyệt đối không chừa một tốt Cổ Duệ quân cho Lam Thương Tử. Cuộc truy sát điên cuồng đã bắt đầu, Vu Nhai dẫn đầu, con rối Diệt Thần là chu lực.
Đây là trận chiến tranh thắng lớn nhất của nhân loại bình thường từ đó đến nay.
Đây là cuộc truy sát điên cuồng, Vu Nhai và Lam Thương Tử, cự long băng hệ và Hắc Ma Cự Thiên Hống lại đấu mấy trận.
Nguyên Bắc Đẩu hành tỉnh gió mây thay đổi, có người thấy bầu trời liên tục đổi màu đen và lam.
Lam Thương Tử không có cách nào tìm được góc đáp xuống, thấy một thành là người bên trong sẽ xông ra vây giết, gã còn phải bảo vệ Cổ Duệ quân rút lui, không thể tăng tốc. Lam Thương Tử và Vu Nhai hầu như không ngừng được.
Mộc Tinh Tinh nhìn Cổ Duệ quân tan vỡ hoàn toàn, bi thương nói:
- Lam đại ca hãy bỏ cuộc đi, cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết.
Cổ Duệ quân đang tan vỡ, Bắc Đẩu quân không ngừng tăng lên. Quân nhân giải ngũ, huyền binh giả lưu lạc, tử tôn thế gia, chỉ cần là huyền binh giả đều tham gia vào phe truy sát.
Cổ Duệ quân tấn công Bắc Đẩu hành tỉnh đã hoàn toàn thất bại, lúc trước bọn họ quá tự kiêu nên không có viện quân gì.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK