Mục lục
Triệu Hoán Thần Binh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có thể hắn cũng mệt mỏi, có thể hắn căn bản lười đi ra, chính là muốn Huyền Thiên Chân Thần tức chết. Độc Cô gia cũng không đáp lời, cũng lười đáp lời. Bây giờ bọn họ không có khả năng lại dùng Lạc Thiên Thần Kiếm chỉ với chút lực lượng còn lại. Trừ khi bọn họ không muốn sống nữa.
- Huyền Thiên Chân Thần, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Thần Vũ Thần Hoàng nhìn thấy không có người nào để ý tới Huyền Thiên Chân Thần, vội vàng hạ xuống trước người hắn hỏi.
- Các ngươi bị thương có nặng không?
Huyền Thiên Chân Thần hỏi.
- Không nặng, còn có thể phát huy chí ít bảy thành lực lượng trong thời kỳ toàn thịnh.
Thần Vũ Thần Hoàng cúi đầu trả lời. Trên mặt vẫn lộ vẻ sợ hãi. Không có cách nào, Lạc Thiên Nhất Kiếm cho hắn trùng kích thật sự quá lớn.
- Rất tốt, giết... Thôi đi. Kìm chế người của Độc Cô gia và dân Cổ Duệ. Vu Nhai giao cho ta. Ta muốn tự tay giết hắn. Ta muốn tự tay lấy Lục Thiên Thần Ấn của hắn ra.
Huyền Thiên Chân Thần vốn tức giận muốn giết người, nhưng nếu như giết người của Độc Cô gia, đến lúc đó Nơi khởi nguồn Nguyên Giới sụp đổ, dân Cổ Duệ lại khó có thể ứng phó. Hắn vẫn phải cố chịu đựng, quyết định tạm thời kìm chế bọn họ là được. Nói thật, đặc biệt ủy khuất. Nhưng không có cách nào. Phải là ba phương mới ngăn được!
- Biết rồi.
Thần Vũ Thần Hoàng gật đầu, sau đó cùng Thiên Bằng Hoàng và Quan Hoành Phách lao về phía đám người Độc Cô Chiến Huyền. A, Thiên Bằng Hoàng đương nhiên vẫn là đối phó với Thời Hoàng và Không Hoàng. Thoáng cái lại khôi phục thế cục trước đó. Thật sự không có gì để nói.
Nếu có trò vui để xem, sợ rằng sẽ cảm thấy cảnh tượng này lần nào cũng lặp đi lặp lại.
- Thần Vũ Thần Hoàng, ta thấy chúng ta vẫn không nên đánh nữa. Dù sao cũng không không tìm ra được một nguyên nhân để đánh nhau. Vậy không bằng ngồi xuống uống một hớp rượu cũng thưởng thức cuộc chiến đấu phía dưới một chút đã. Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Độc Cô Chiến Huyền nhìn đám người Thần Vũ Thần Hoàng, không nhịn được cười nói.
  • Ngươi đang sợ sao?
  • Ha ha, muốn đánh thì đánh...
Trong nháy mắt, ánh mắt Độc Cô Chiến Huyền lại khôi phục sự sắc bén. Hắn thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, khiến Thần Vũ Thần Hoàng có chút ngạc nhiên. Đồng thời, cũng cảm giác được trên người Độc Cô Chiến Huyền bạo phát ra áp lực Thần Hoàng.
Đúng vậy. Không giống như trong tưởng tượng của Thần Vũ Thần Hoàng, Độc Cô Chiến Huyền và đám người Độc Cô gia bị chấn thương nhưng không nặng như bọn họ thoạt nhìn.
Thời Hoàng và Không Hoàng cũng bị thương, nhưng tổn thương không phải quá nặng. Bọn họ cũng không để ý tới Thiên Bằng Hoàng, mà nhìn chằm chằm vào phía dưới. Các Thần Hoàng kìm chế lẫn nhau, ở chung một chỗ, không có khả năng ra tay. Như vậy sẽ để Thần Vương thành chủ lực. Trước đó có vô số trận pháp tồn tại, các Thần Vương không có cách nào hoàn toàn phát huy, nhưng bây giờ phía dưới đã một mảnh đổ nát, là thời điểm nên để dân thổ cư xuất thủ.
  • Đi. Bắt người kia. Người nào ngăn cản giết không tha...
  • Ngao...
Các dân thổ cư từ tiểu thế giới nào đó của Thời Hoàng và Không Hoàng điên cuồng chạy vội ra.
Mỗi người thân thể to lớn không ngừng rơi xuống đất. Bọn họ số lượng rất đông, đập xuống đất khiến vô số bụi tung bay mù mịt. Ánh mắt bọn họ tràn ngập thú tính, đều khóa chặt trên người Vu Nhai. Sau đó bọn họ điên cuồng chạy tới. Trí tuệ của bọn họ cực thấp. Sau khi chịu sự khống chế của Thời Hoàng và Không Hoàng cũng chỉ biết nghe lệnh hành sự. Nếu Thời Hoàng và Không Hoàng vĩ đại nói muốn bắt tiểu tử kia, vậy thì bắt lại.
Đế quốc Huyền Binh cũng khống chế không ít dân thổ cư. Nhưng xét về số lượng thật sự không đủ nhét kẽ răng cho Thời Hoàng và Không Hoàng.
- Các ngươi còn có thể chiến đấu sao? Đi, cắt đám dân thổ cư kia thành mảnh nhỏ. Đương nhiên, cũng ngăn cản người của đế quốc Huyền Binh cho ta. Ngoại trừ Huyền Thiên Chân Thần ra, đừng cho bất kỳ kẻ nào tới gần Vu Nhai.
Độc Cô Chiến Huyền quay lại phía sau nhìn sáu đại Thần Vương của Độc Cô gia nói. Độc Cô Chiến Huyền là gia hỏa trí tuệ, kết hợp tất cả mọi chuyện trước dó, đã đoán ra được mục tiêu của Vu Nhai chính là Huyền Thiên Chân Thần. Tiểu tử này nghĩ hết tất cả các biện pháp muốn tới gần Huyền Thiên Chân Thần, cũng muốn độc chiến cùng Huyền Thiên Chân Thần. Lúc trước đã phát sinh chuyện gì khủng khiếp vậy?
- Vâng, gia chủ.
Sáu Đại Thần Vương chia làm hai phương hướng. Trong đó, bốn người lao về phía dân thổ cư, hai người lao về phía đội ngũ của đế quốc Huyền Binh. Số lượng dân thổ cư tuy rằng khổng lồ, Thần Vương cảnh cũng rất nhiều, nhưng bọn họ không có trí khôn, hơn nữa lực lượng cũng không hoàn chỉnh. Cái gọi là Thần Vương cũng chỉ tương đương với chiến lực Thần Tướng mà thôi. Độc Cô gia Thần Vương cường đại tới mức nào không cần nhấn mạnh nữa.
Bốn Thần Vương, nói thật ra, đủ để ngăn cản dân thổ cư trong một thời gian. Nếu có sợ chỉ sợ có cá lọt lưới mà thôi.
Nhưng đối phó với cao thủ đế quốc Huyền Binh cũng chỉ có hai Thần Vương. Điều này thật sự có chút không đủ. Đã có Thần Vương của đế quốc Huyền Binh cười lạnh nói:
  • Ta thừa nhận Độc Cô gia các ngươi ở trên cùng đẳng cấp có ưu thế. Nhưng hai Thần Vương, cũng quá khinh thường chúng ta đi?
  • Nếu như lại thêm hai vị Thần Vương và mấy Thần Tướng nữa có đủ hay không?
Lần này người nói chính là Vu Nhai. Trong cơ thể hắn, người của Lữ gia và Lý gia vọt ra. Bọn họ ở bên trong, cũng nhìn thấy được tình huống bên ngoài. Đúng vậy, Vu Nhai để cho bọn họ nhìn. Đương nhiên không cần phải khiếp sợ làm gì. Ngay vừa nãy bọn họ khiếp sợ tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Đặc biệt là khi nhìn thấy Lạc Thiên Nhất Kiếm. Mặc dù ở trong tiểu thế giới, bọn họ cũng có thể cảm nhận được loại áp lực kinh khủng này. Bất kể thế nào, cuối cùng bọn họ đã có cơ hội có thể ra ngoài chiến đấu. Bọn họ không còn là gánh nặng nữa!
Đúng vậy, gia chủ Lữ gia và vị trưởng lão kia ở phía trong đã khôi phục lại. Đó là kết quả của việc điên cuồng nuốt đan dược. Nói chung, Lữ Nham và Lý Thân Phách tức giận gào thét vọt tới trước mặt các cao thủ đế quốc Huyền Binh.
Cho đến lúc này, Lý gia và Lữ gia mới chính thức đoạn tuyệt với đế quốc Huyền Binh.
- Nếu như không đủ vậy ta còn có Thần Tướng khác. Tất cả đi ra di. Muốn phân chia thế nào, chính các ngươi xem mà làm!
Độc Cô Chiến Huyền thấy Vu Nhai không ngờ cũng ném ra nhiều cao thủ như thế, nhịn không được bật cười, tiện tay đánh ra một chiêu. Bảy tám vị Thần Tướng lại từ trong tiểu thế giới Binh Linh của hắn đi ra. Đó là Thần Tướng của Độc Cô gia, bọn họ đã sớm ngứa ngáy toàn thân muốn gia nhập chiến đấu.
Người của đế quốc Huyền Binh, Thời Hoàng và Không Hoàng sắc mặt đều trở nên thâm trầm. Bọn họ đều không nghĩ tới Độc Cô gia lại hạ vốn lớn như vậy, lại dám mang theo nhiều cao thủ như vậy tới Huyền Binh Đế Đô. Chẳng những có sáu vị Thần Vương, còn có nhiều Thần Tướng như thế. Đáng chết, nửa năm qua Độc Cô gia sợ rằng trống rỗng. Quả thực chỉ là có chút thành trống không mùi. Sớm biết vậy chắc hẳn phải để Huyền Binh Đại Đế công kích Độc Cô gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK