Đôi mắt Diệp Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh, ngồi vị trí trên đầu: “Chú hai, bình tĩnh”.
Trên khuôn mặt già nua của Diệp Cấm Thành đầy tức giận: “Anh cả, anh muốn em bình tĩnh thế nào?”
“Nhà họ Tần! Đúng là ức hiếp người quá đáng!”
Ông ta cắn chặt răng: “Chắc chắn là ý của lão già Tần Tướng Thần đó!”
“Lão già đó, ba mươi năm trước đã không bằng lòng với anh rồi”.
“Nếu không phải… nếu không phải chuyện đó, nhà họ Diệp chúng ta sao lại như này chứ?”
Diệp Cấm Thành tức giận gầm lên.
Cả nhà họ Diệp tĩnh lặng như cái chết!
Tần Vinh An cười: “Ông Cấm Thành, ông làm sao?”
“Việc gì phải gọi lớn tiếng như vậy?”
“Có phải không được khỏe không, có cần tôi mời bác sĩ đến khám cho ông không?”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói thản nhiên vang lên: “Nhà họ Diệp có người không được khỏe sao?”
“Vừa hay tôi hiểu chút y thuật, hay là, tôi khám giúp trước?”
Vừa dứt lời.
Tần Vinh An sầm mặt.
“Ai thế hả? Mẹ kiếp, lại không biết…”
Chữ ‘điều’ trong không biết điều còn chưa được nói ra.
Cả người Tần Vinh An ngây ngốc, cơ thể cứng đờ, miệng há thật to.
Hoàn toàn không khép lại được!
“Đây là…”
Toàn thể thành viên nhà họ Diệp đều chấn kinh nhìn qua.
Vẻ mặt Diệp Như Ca kích động: “Là anh ta!”
Cơn lửa giận trong lòng Diệp Cấm Thành lập tức dập tắt: “Cậu ta… Diệp Bắc… không đúng, Long soái, sao cậu ta lại đến đây?”
“Ừm?”
Diệp Lăng Tiêu không nhịn được đứng lên.
Chỉ thấy một mình Diệp Bắc Minh sải bước đi đến: “Chúc Diệp Quân Thần, sống lâu trăm tuổi, thọ tỉ nam sơn!”
Toàn hội trường tĩnh lặng!
Cả giới thượng lưu Long Quốc, bây giờ còn có ai không biết Diệp Bắc Minh?
Long soái máu lạnh!
Sát phạt quyết đoán!
Còn có một vài chi tiết đáng sợ, chỉ có lãnh đạo cấp cao hàng đầu mới biết.
Vừa khéo Tần Vinh An cũng là một trong số đó.
“Cậu… cậu… cậu… là cậu…”