Đột nhiên.
Một giọng nói già nua truyền đến: “Được rồi, dừng ở đây đi”.
Ba người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu đều kinh ngạc!
Những võ giả khác cũng đều quay đầu lại.
Phong Cửu U!
Võ lâm minh chủ tiền nhiệm!
Đồng tử của ba người co rút lại.
Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau.
Phong Cửu U đã mở miệng, những người khác còn dám lằng nhằng nữa sao?
Chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống, phun ra một chữ: “Vâng!”
Ba mươi người thủ hộ của đội chấp pháp xoay người rời đi.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Nhưng vẫn có một số người rất vọng.
Cô gái sau lưng Phong Cửu U khó hiểu: “Sư phụ, người nói chuyện giúp anh ấy làm gì?”
Ánh mắt của Phong Cửu U rất thâm thúy: “Long quốc vất vả lắm mới có một thiên tài trẻ tuổi, không thể để cậu ấy chết non như vậy được”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, duỗi eo một cái.
Lại ngáp một cái.
Vô cùng lười nhác!
Vèo!
Không ít lão tiền bối giới võ đạo đều nhướng mày: “Kẻ này đúng là không coi ai ra gì!”
“Cậu ấy tỏ ra lười nhác như thế, đúng là khiến Phong minh chủ khó xử!”
Cô gái kia cả giận nói: “Sư phụ, người xem anh ta có thái độ gì thế kia? Không ngờ còn không không nói một tiếng cảm ơn!”
Phong Cửu U nhíu mày.
Có chút thất vọng rồi!
Thiên phú tu võ là một chuyện, ngông cuồng thì ngông cuồng, chẳng lẽ ngay cả đạo lý làm người cơ bản nhất cũng không hiểu sao?
Không ngờ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Bắc Minh đã làm ra làm hành động khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
Vèo!
Anh bước ra từng bước một, không ngờ lại đứng trên đài võ đạo chính giữa hội trường võ đạo.
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn Diệp Bắc Minh trên sân.
“Cậu ấy muốn làm gì?”
“Không biết nữa!”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.