Không ai ngờ rằng sát thần lại xuất hiện lần nữa.
“Sát thần!”
“Sao cậu ta lại tới đây nữa chứ?”
Đám người tu võ ở đây rất bất ngờ.
Một ông lão nhíu mày: “Cậu chính là sát thần hả?”
Ông ta là trưởng lão của Long Đường.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Đất tổ không phải địa bàn của riêng thế lực các người, nó thuộc về tất cả những người tu võ ở Côn Luân Hư!”
“Các người chặn đường không cho ai tiến vào đất tổ liệu có phải hơi quá đáng không?”
Ông lão kia nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm nói: “Người trẻ tuổi à, cậu giết trưởng lão Long Đường bọn tôi, rồi đánh nát cả thang Long Môn rồi!”
“Long Đường bọn tôi còn chưa tìm cậu tính chuyện mà giờ cậu còn dám xuất hiện ở đây hả?”
“Cậu mau thức thời mà giao nộp thanh kiếm trong tay kia ra đi, rồi theo tôi về nhận tội, biết đâu còn có một con đường sống đấy!”
Diệp Bắc Minh mặc kệ ông ta.
Anh bước rất nhanh hướng thẳng tới lối vào đất tổ.
“Cậu dám!”
Ông lão kia hét lớn.
Diệp Bắc Minh lơ luôn.
Anh tiếp tục bước tới trước.
Giọng nói của ông lão kia âm u: “Ranh con, nếu cậu còn dám đi thêm bước nữa thì lão phu sẽ giết chết cậu!”
Diệp Bắc Minh bỏ mặc lời uy hiếp của ông lão kia mà tiếp tục vững bước.
Mãi đến khi bóng người anh biến mất.
Ông lão nổi giận bừng bừng: “Ranh con, coi như cậu giỏi!”
“Mọi người thấy không, là do cậu ta chạy nhanh quá nếu không lão phu đã giết cậu ta rồi!”
Trong sơn cốc tĩnh lặng.
Tất cả người tu võ há hốc mồm, mặt đầy sự ngỡ ngàng: “Vãi nồi, ông già kia thật không biết ngượng mồm!”
“Sợ chết thì nói sợ chết đi, còn làm bộ làm tịch như thế nữa!”
Nói giỡn gì thế?
Mất mặt là Long Đường mất mặt.
Tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Lỡ như mình bị một kiếm của người ta giết chết thì sao?”
Ông ta cũng đâu muốn đắc tội sát thần!
Ngay sau đó.
Sắc mặt ông lão kia trầm xuống, cầm một lá bùa, đốt nó truyền tin về.