Diệp Bắc Minh lạnh lùng quan sát tất cả, cầm kiếm giết vào trong bầy sói.
Mấy phút sau, thi thể đầy đất.
Anh đang định tiếp tục lên đường!
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Có người cũng vào theo rồi, chị em nhà họ Tiêu cũng ở trong đó!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Không phải không cho bọn họ vào sao?”
Anh cộng hưởng ý thức với Tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nhiều như vậy?”
Lập tức.
Ánh mắt lập lòe: “Thực lực cũng không tệ, có thể nhận làm người hầu!”
…
Trên đường đám người Tần Phong tới đây, thi thể dưới đất càng lúc càng nhiều.
Không chỉ có thi thể của người tu võ, còn có một đống thi thể của ma thú!
Từ ma thú cấp hai đến ma thú cấp bốn cấp năm khác nhau.
Tất cả đều bị một kiếm giết trong nháy mắt!
Hoặc là đầu rơi xuống đất, hoặc là hóa thành sương máu!
Khuôn mặt Yêu Nữ Oản Oản nghiêm túc: “Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?”
“Nếu như chỉ có mười mấy người tu võ thì không kỳ lạ”.
“Nhưng từ khi chúng ta tiến vào Tử Vong Cốc cho tới bây giờ”.
“Ít nhất có hơn một nghìn người tu võ, mấy trăm con ma thú.”
“Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?”
Bầu không khí có chút kỳ lạ.
Hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập.
Một tỷ này của nhà họ Thẩm không dễ kiếm như vậy.
Thẩm Lãng lạnh mặt, không thể không thừa nhận: “Kẻ này có chút quỷ dị!”
Đúng lúc này.
Một giọng nói từ sâu trong sương mù dày đặc phía trước truyền tới: “Mấy người có thể đừng thảo luận nữa không?”
“Tôi chờ các người được nửa tiếng rồi”.
Xoạt!
Trên trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
“Ai?”
Mọi người chấn động.
Cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run lên: “Là anh ấy!”
Ong!
Sương mù dày đặc tan đi.