Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật tốt quá!”

Giây tiếp theo.

Một màn làm cho người ta hoảng sợ xuất hiện.

“Keng!”

Một kiếm khí màu vàng bay ra từ trong Thiên Môn, hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp chém về phía mấy trăm người tu võ kia.

Phập!

Cái đầu thứ nhất bay lên, không ngờ lại bị kiếm khí này chém bay!

“Đậu má!”

“Sao lại thế này?”

Đám người phát ra những tiếng thét chói tai.

Đồng tử của Thẩm Vạn Tứ co rụt lại: “Cái gì?”

Tiêu Nhã Phi cũng vô cùng khiếp sợ: “Chị, chị mau nhìn kia!”

Tiêu Dung Phi gật đầu: “Thấy rồi, đừng kêu nữa!”

Ánh mắt của Bát trường lão ngưng tụ: “Người trong cấm địa ra tay sao?”

Vèo!

Đám người tu võ còn lại cũng đều nhìn qua, không dám tin.

Tiếp theo.

Kiếm khí kia đột nhiên chuyển hướng, chém về phía người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư…

Người thứ chín mươi chín…

Người thứ một trăm bảy mươi…

Phập! Phập! Phập! Phập!

Chỉ trong phút chốc, mấy trăm cái đầu ngươi rơi xuống đất, không ai may mắn thoát khỏi.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Đầu óc tất cả người tu võ ở đây trống rỗng, hoàn toàn bị dọa sợ choáng váng.

Diệp Bắc Minh cũng chấn động: “Loại sát khí ngập trời này… Là vị sư phụ kia?”

“Những ai dám ra đây, đây chính là kết cục!”

Một giọng nữ vô cùng dễ nghe, hơn nữa còn mang theo vẻ cưng chiều thản nhiên truyền đến: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tiến vào đi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Anh không hề do dự bay lên trời, bước từng bước vào bên trong Thiên Môn.

Ầm vang!

Thiên Môn đóng lại, Diệp Bắc Minh biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.

“A!”

Cuối cùng Thẩm Vạn Tứ đã tỉnh táo lại, sợ tới mức quỳ trên mặt đất!

Rầm rầm rầm!

Ông ta không ngừng dập đầu về hướng cấm địa long mạch: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”

Xung quanh hoàn toàn ồ lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK