Cái nậm mãnh hổ ăn thịt người đời Thương.
Đỉnh thanh đồng thời chiến quốc.
Gương đồng khảm hoa văn thời Đường.
Bình tai rồng ba màu đời Đường.
Bát gốm sứ Nhữ diêu thời Nam Tống và những thứ khác.
Toàn bộ đều là văn vật cấp quốc bảo!
Vô cùng có giá trị.
Đứng trước những văn vật này, trước mắt Diệp Bắc Minh dường như lóe lên bóng của tổ tiên Long Quốc!
Anh hít sâu một hơi: “Các vị, tôi đưa các vị về nhà”.
Anh đưa tay vuốt một cái.
Những văn vật này liền biến mất.
“Việc này…”
Uy Hoàng ngẩn người, trợn mắt há hốc miệng, thực sự không dám tin vào đôi mắt của mình!
Sau khi thu hết văn vật Long Quốc.
Diệp Bắc Minh tiếp tục đi sâu vào trong kho.
Trước mặt toàn là các loại dược liệu quý.
Hầu như đều khoảng một trăm năm tuổi.
Bên ngoài rất khó kiếm được.
Diệp Bắc Minh không hề khách sáo.
Vung tay, thu hết tất cả!
Uy Hoàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không dám phản bác một câu!
Tút tút tút!
Điện thoại đổ chuông.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, là một dãy số lung tung, không hiển thị tên.
“A lô, ai đấy?”
Anh nghe điện.
Một hồi trầm mặc.
Bầu không khí hơi căng thẳng.
Một lát sau, giọng của một người đàn ông trung niên mới vang lên: “Sư đệ, đệ đang ở hoàng cung Đông Doanh phải không?”
“Nể mặt huynh được không?”
“Đừng làm khó Uy Hoàng, nếu không, huynh cũng khó xử!”
Sư đệ?
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Lập tức biết thân phân của người gọi điện tới.