Nhưng ngoại trừ cơn đau đớn kịch liệt đó ra thì anh không hề bị làm sao cả.
“Làm sao có thể!”
Victor kinh ngạc, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh: “Cường độ cơ thể của tên nhóc này còn kinh khủng hơn Osborn? Không có khả năng!”
Kiêng kị!
Vô cùng kiêng kị!
Cả người Osborn run rẩy, xương cốt toàn thân đều đứt gãy.
Đan điền, gân mạch cũng bị phá hủy!
Ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh giống như gặp quỷ!
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới mình lại có thể so cường độ thân xác với một Võ Thánh?
Diệp Bắc Minh đỏ mặt tới mang tai: “Móa, cơ thể của tôi mạnh như vậy sao?”
Huyết dịch của anh sôi trào!
Vô cùng kích động!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nói nhảm, cửu chuyển kim thân quyết lần thứ hai!”
“Cộng thêm giáp kim ty tằm đã gánh chịu đa số lực lượng cho cậu, nhưng tên kia lại giống như va phải một đống sắt”.
“Ông ta có thể chống đỡ được sao?”
Một giây sau.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, lạnh lùng nhìn Osborn.
Vèo!
Bóng người anh lóe lên như chớp, xuất hiện tại trước người Osborn.
Ánh mắt anh giống như thần chết vậy: “Ông rất thích vặn đầu người khác sao?”
Osborn vô cùng hoảng sợ, không còn vẻ hống hách ban đầu nữa: “Tôi… Tôi sai rồi, cầu ngài tha thứ cho tôi…”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng: “Tha thứ cho ông là trách nhiệm của Thượng Đế, trách nhiệm của tôi chính là đưa ông đi gặp Thượng Đế!”
Anh đưa tay túm lấy đầu Osborn.
Dùng sức vặn mạnh!
Ầm!
Một cái đầu người bị trực tiếp bẻ xuống.
Nhìn thấy mà giật mình!
Osborn trừng to mắt, tròng mắt lồi ra, trên khuôn mặt già toàn là vẻ hoảng sợ.
Một Võ Thánh đỉnh phong, cao thủ đỉnh cao thuộc top 50 bảng xếp hạng ngầm.
Thế mà cứ chết đi như vậy!
Bị Diệp Bắc Minh vặt đầu!
“A!”