“Nhưng thân phận của ông ấy rất mẫn cảm, cho nên thuộc hạ cũng không biết”.
Thân phận rất mẫn cảm?
Rốt cuộc là thân phận gì mà ngay cả người làm con như mình cũng không được biết?
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Vì sao mẹ tôi lại phải rời khỏi Côn Luân Hư?”
“Lấy thực lực của bà ấy, tôi cho rằng hoàn toàn đã đủ để bảo vệ tôi!”
“Cho dù toàn bộ Côn Luân Hư đều đối đầu với mẹ tôi, cũng có thể để tôi khỏe mạnh trưởng thành chứ?”
Ánh đã sớm đoán được thực lực của mẹ mình tuyệt đối không tầm thường!
Lăng Thi Âm trả lời: “Đúng vậy, thực lực của nữ chủ nhân rất khủng bố”.
“Ít nhất là trong Côn Luân Hư không ai có thể uy hiếp được bà ấy!”
“Nữ chủ nhân cho thiếu chủ mai danh ẩn tích, không phải bởi vì lo lắng Côn Luân Hư, mà là vì uy hiếp khác!”
“Uy hiếp khác?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Đột nhiên.
Ánh mắt của anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Là uy hiếp bên hoàng triều Đại Chu sao?”
“Đúng thế”.
Lăng Thi Âm khẳng định trả lời: “Nữ chủ nhân nói đã chuẩn bị cho ngài 99 sư phụ và mười sư tỷ!”
“Chỉ cần không rời khỏi Côn Luân Hư, sẽ có thể bảo vệ ngài đến khi trưởng thành!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình.
Trái tim anh run lên bần bật, sau đó tuôn ra một câu chửi bậy: “Đậu má! Tôi biết ngay mà!”
“Sư phụ và sư tỷ tôi đều là mẹ tôi để lại cho tôi?”
Trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh cảm giác mọi chuyện đều như rộng mở trong sáng!
“Chẳng lẽ mẹ tôi chính là chủ nhân của Côn Luân Hư đời trước?”
“Không có khả năng, từ giọng điệu của Sát sư phụ để suy đoán, chủ nhân của Côn Luân Hư phải là đàn ông!”
“Hay là, hay là ông bố tiện nghi kia của tôi?”
Diệp Bắc Minh rất kích động!
Mặt đỏ tới mang tai.
Thở hổn hển!
Anh chưa bao giờ kích động như vậy.
Cứ như bố mẹ đang ở trước mắt anh vậy.
Anh liều mạng tu luyện, liều mạng mạnh lên, không phải vì để tìm kiếm tin tức về bố mẹ sao?
Rốt cuộc bây giờ đã biết được một chút tin tức!