Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, vị trí trên cổ Chu Thiên Hạo xuất hiện một đường máu.

Cái đầu lìa khỏi cơ thể bay cao lên!

Chu Nhược Giai mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm cái đầu của bố cô.

“Thịch!”

Đầu của Chu Thiên Hạo rơi xuống đất!

Trái tim của Chu Nhược Giai run lên dữ dội, gần như ngừng đập!

Phát ra tiếng thét xé nát tâm can: “Bố!”

“A! A! Bố ơi…”

Trong phút chốc!

Mái tóc đen nhánh hóa thành trắng tuyết!

Lý Hải Hà sợ đến ngốc nghếch, mềm nhũn dưới đất, vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, hu hu hu…”

“Ông xã, đầu của ông… sao đầu của ông cũng rớt rồi?”

“Ha ha ha, ông giống đầu của bác Chu, đầu của hai người đều rụng rồi! Hu hu hu… ha ha ha!”

Trịnh Thiên Minh vẫn ngồi ở đó, khà khà nói: “Khà khà khà, nhìn đi, bố của cô chết vì cô”.

“Nếu cô còn không nghe lời tôi, phản kháng tôi, tiếp theo tôi sẽ chém đầu của mẹ cô”.

Chu Nhược Giai phun ra một ngụm máu: “Trịnh Thiên Minh, ông sẽ không được chết tử tế đâu!”

Trịnh Thiên Minh lắc đầu thở dài: “Ầy, làm sao tôi không được chết tử tế chứ?”

“Tôi đã sống hơn một ngàn năm trăm tuổi rồi, phúc tinh chiếu mạng đó!”

“Ông!”

Chu Nhược Giai tức đến phun ra một ngụm máu tươi.

“Nhược Giai!”

Bỗng nhiên, trong không khí vang lên một tiếng gào thét.

Ầm ầm!

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tấn công xuyên trần nhà của căn phòng.

Trịnh Thiên Minh kinh ngạc nói: “Mày là ai?”

“Sao mày vào được đây?”

Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai trong mái tóc bạc trắng, đầm đìa nước mắt, anh vô cùng đau lòng!

Anh trực tiếp xông lên, ôm lấy Chu Nhược Giai vào lòng: “Nhược Giai, anh đến muộn rồi!”

Chu Nhược Giai gào khóc lớn: “Hu hu hu, anh Bắc Minh!”

“Bố em chết rồi, bác Chu cũng chết rồi!”

“Hu hu hu, họ đều chết rồi!”

Diệp Bắc Minh nhìn cái đầu của Chu Thiên Hạo và bác Chu, trong mắt đầy máu: “Vãi! Ông thật đáng chết!”

Gru!

Một tiếng rồng gầm!

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng phát sát khí khủng bố, một con huyết rồng trực tiếp xông ra.

Trịnh Thiên Minh kinh ngạc: “Mày là ai?”

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Tôi! Là! Bố! Của! Ông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK