Sắc mặt Long Tiểu Vân sầm xuống.
Cô ta nhặt con dao găm dưới đất lên, đi về phía Lý Gia Hinh.
Tóm cằm của Lý Gia Hinh: “Mẹ kiếp, mày thích cứng miệng phải không? Được, vậy tao cắt lưỡi của mày”.
“Xem mày còn có thể nói được nữa không!”
“Chửi tao hả đồ hèn mạt hả? Tao cho mày chửi này!”
Long Tiểu Vân giơ dao găm, định cắt lưỡi của Lý Gia Hinh.
Soạt!
Đột nhiên.
Một trận tiếng phá vỡ không trung truyền đến, bóng đen bay về phía cánh tay của Long Tiểu Vân.
Phụt!
Khoảnh khắc bóng đen và cánh tay của Long Tiểu Vân tiếp xúc, cánh tay đó của cô ta nổ tung.
Hóa thành sương máu!
Choang!
Một tiếng lớn vang lên.
Một thanh kiếm đâm sâu xuống mặt sàn của đại sảnh nhà họ Lý.
Bên trên còn khắc một con rồng.
Long Tiểu Vân sững người trong một giây.
Sau đó.
Đau dữ dội!
Kêu la thảm thiết!
Hoảng sợ!
Gào lên khóc lớn: “A… anh, tay của em… tay của em mất rồi!”
Lúc nhìn thấy thanh kiếm đó.
Cơ thể Lý Gia Hinh cứng đờ.
Cô ta từng thấy thanh kiếm này, nó là kiếm của Diệp Bắc Minh!
Cô ta khó khăn quay đầu, nhìn ra bên ngoài đại sảnh.
Qua mái tóc lẫn máu, Lý Gia Hinh kích động đến toàn thân run lên, òa khóc lớn.
“Oa hu hu hu… anh Diệp… anh… cuối cùng anh cũng đến rồi…”
Dưới ánh mắt kích động của Lý Gia Hinh.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi dến, đôi mắt băng lạnh vô tình!
Một mình anh trở về Hương Đảo.
Lục sư tỷ còn có việc, không đi cùng anh đến.
Bất luận đám người nhà họ Long hành hạ Lý Gia Hinh thế nào, cô ta cũng không khuất phục!
Lúc này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô gái này khóc rất thương tâm.
Giống như đứa trẻ con: “Hu hu hu… Anh Diệp, ông nội… hu hu hu, ông nội chết rồi!”
“Bọn họ bẻ gãy cổ của ông nội, ông nội tôi chết rồi!”