Ánh mắt nghiêm túc!
Tần Quân Lâm ngửa mặt cười lớn: “Ha ha ha ha, con mẹ nó tiếp tục điên cuồng cho tao đi!!!”
“Không thể không nói, mày quả thật khủng khiếp, quá mức kinh khủng!”
“Long Quốc từ ngàn năm qua chưa từng xuất hiện thiên tài yêu nghiệt như mày!”
“Nhưng…”
Tần Quân Lâm dừng lại, tức giận gầm thét: “Vậy thì sao?”
“Mày vẫn phải chết, người mày quen biết, bạn bè của mày, người từng giúp mày, tất cả phải chết!!!”
“Nợ máu mày gây ra, bọn tao sẽ khiến bọn họ phải bồi thường gấp trăm, gấp ngàn, gấp chục ngàn lần!”
“Vô liêm sỉ! Lão thất phu nhà họ Tần mày quá vô liêm sỉ!”
Vạn Lăng Phong quát lên.
Lâm Thương Hải cũng gào thét: “Con mẹ nó lão thất phu, bọn tao dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Ông nội… Cái này… Diệp Bắc Minh chết chắc sao?”
Vân Kiếm Bỉnh giọng run rẩy.
Vân Chi Lan nuốt nước miếng: “Không cứu được, bốn gia tộc canh giữ cùng ra tay, dù là ông cũng phải chết”.
Phong Cửu U than thở một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu hà cớ gì phải thế? Ban đầu trở thành đệ tử của tôi thì sao có thể có ngày hôm nay?”
“Ha ha, sư phụ, hắn đáng đời”.
Cô gái xinh đẹp sau lưng Phong Cửu U cười nhạt.
Diệp Bắc Minh chết rồi cũng đáng tiếc!
Nhưng.
Thật sự quá sướng!
Tên nhãi vừa phách lối lại ngông cuồng cuối cùng phải chết!
Mắt đẹp của Lăng Thi Âm toàn là tia máu, nghiêm nghị gầm thét: “Truyền lệnh xuống, toàn bộ Vạn Bảo Lâu đánh ra!”
“Không tiếc bất cứ giá nào cứu thiếu chủ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, để tôi ra tay…”
Diệp Bắc Minh đang muốn trả lời.
Đột nhiên toàn thân chấn động!
Giây tiếp theo.
Từ trong cơ thể anh trào ra sát khí và mây đen đầy trời, ánh sáng bốn phía cũng ảm đạm!
Một đường hư ảnh huyết long màu máu xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh.
Dữ tợn!
Hung tàn!
Bá đạo!
Cảnh tượng này khiến đám người xung quanh đài võ đạo hoàn toàn ngây người.
Đây có phải hiệu ứng 3D không?