Anh điều khiển chân nguyên xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết.
Trong phút chốc!
Keng!
Một tiếng kiếm truyền đến, vang vọng cả phòng.
Diệp Bắc Minh chấn động: “Đây là cái gì?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Nhóc con, đây là thể Kiếm Tâm, cô gái này không đơn giản”.
“Không ngờ lại có được thể Kiếm Tâm, nhưng vẫn chưa thức tỉnh!”
“Nếu cô ấy bắt đầu tập võ từ nhỏ, hẳn là sẽ được phát hiện ra từ sớm”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Thể Kiếm Tâm là cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu có thể hiểu là trời sinh rất thân thiết với kiếm đạo, rất dễ dàng sinh ra cộng minh”.
“Thích hợp tu luyện sử dụng kiếm, muốn tăng cấp nhanh cũng không phải việc khó gì!”
“Nếu bồi dưỡng tốt, có lẽ tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn cậu”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Khoa trương như vậy sao?”
Anh giải thích cho Hạ Nhược Tuyết biết cô ấy là thể Kiếm Tâm.
Hạ Nhược Tuyết có chút sững sờ: “Khó trách trước đây em xem người ta múa kiếm, cảm giác chiêu thức rất đơn giản”.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Anh biểu diễn Lạc Nhạn Kiếm Pháp một lần trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
“Nhược Tuyết, em tới thử xem?”
“Chỉ cần biểu diễn lại các chiêu thức vừa rồi là được”.
Diệp Bắc Minh khoát tay, lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh.
Kiếm này ở trong kiếm trủng của anh, là tự anh rèn ra.
“Được”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
Diệp Bắc Minh vốn nghĩ Hạ Nhược Tuyết có thể nhớ được một phần là tốt rồi.
Sau này có thể chậm rãi luyện tập.
Nhưng điều làm cho Diệp Bắc Minh khiếp sợ chính là, Hạ Nhược Tuyết lại có thể biểu diễn lại toàn bộ Lạc Nhạn Kiếm Pháp!
Không sai chút nào!
Thậm chí.
Lúc cô ấy thể hiện Lạc Nhạn Kiếm Pháp còn có vẻ thành thạo, xinh đẹp hơn Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: “Trời đất ơi!”
“Nhược Tuyết, em quả thực là thiên tài kiếm đạo trời sinh!”
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lóe lên, kiêu ngạo cười: “Vậy sao? Nói như vậy em thích hợp tu võ?”
“Đâu chỉ thích hợp, Lạc Nhạn Kiếm Pháp này quả thực là được sáng tạo ra để dành cho em!”