Có thể thấy chức vị của ông ta ở Long Đô không hề thấp hơn bất kỳ ông lão nào trong mười thế gia lớn!
Cho dù là Đường Kình Thương nhìn thấy thư ký Tiền, sắc mặt cũng nghiêm trọng: “Thư ký Tiền đến đây có phải có chuyện nguy cấp gì không?”
“Tôi chỉ là đến truyền lời, nếu chiến thần Kình Thương không có việc gì thì quay về quân doanh đi, Long Đô này vào ít thôi”.
Thư ký Tiền mỉm cười nói.
Hòa nhã dễ gần.
Nét mặt già nua của Đường Kình Thương trong nháy mắt tái nhợt!
Cơ thể già nua của Tần Tướng Thần run rẩy, chấn động ngẩng đầu lên nhìn thư ký Tiền!
Thư ký Tiền cười không nói.
“Bố…”
Tần Vinh An cũng bị dọa sợ ngây ra, thấp giọng nói một câu, đỡ ông cụ.
Ông ta có thể cảm nhận được cơ thể ông cụ đang run lên!
“Tôi biết rồi”.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy trên trán Đường Kình Thương xuất hiện từng tầng mồ hôi!
Ông ta một câu cũng không nói, nhanh chóng rời đi.
Thư ký Tiền lại cười với Diệp Bắc Minh,
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tình huống gì vậy?”
“Không có gì, cậu Diệp, mọi người cứ tiếp tục”.
Thư ký Tiền đảo mắt nhìn đám người, sau đó rời đi.
Vừa đi được hai bước, ông ta dường như nghĩ đến gì đó, lại quay đầu cười nói: “Cậu Diệp, vừa rồi lúc tôi đi vào, nhìn thấy người của đại sứ quán đảo quốc Đông Doanh qua bên này, nhưng bị người của chúng tôi chặn rồi”.
Nói xong, thư ký Tiền liền vội vã rời đi.
Đến nhanh, đi cũng nhanh.
“Cái gì?”
Masao Tokugawa nghe xong, mặt xám như tro tàn!
Lúc này, trong mắt ông cụ Tần Tướng Thần không còn kiêu ngạo giống như trước nữa, không còn sức mạnh của nhà họ Tần Long Đô!
Chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận!
Nhà họ Tần còn dám làm gì?
“Vinh An, đi…”
Ông cụ Tần dùng hết sức lực nói ra những lời này.
“Bố…”
Tần Vinh An đầy khổ sở nói, hai bố con được người làm đỡ rời đi.
“Cậu Diệp, thi thể của thiếu gia chúng tôi…”, một người làm nhà họ Tần đi đến, giọng nói run rẩy.
“Mang đi đi”.