Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát mới nhớ lại: “Hình như là có chuyện đó, năm tôi khoảng năm, sáu tuổi”.

“Đúng vậy, khi đó anh mắc một căn bệnh lạ mà cả Giang Nam không cách nào trị khỏi”, Ngư Ấu Vy lấy ra một xấp báo, lật tới một trang bên trong: “Chuyện đó còn gây náo động khắp Giang Nam”.

“Khi đó có chuyên gia về y học đến Giang Nam xem xét tình hình, đúng lúc gặp phải chuyện đó!”

“Bệnh lạ của anh, cả chuyên gia kia cũng không thể trị khỏi”.

“Còn lên cả báo!”

Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện quá khứ.

“Trước khi tôi bệnh thì cơ thể khỏe lắm, khỏe hơn hẳn người bình thường”.



“Lúc đi nhà trẻ, tôi chạy bộ còn nhanh hơn cả một người trưởng thành!”

“Một bữa cơm ăn còn hơn hai ba người trưởng thành ăn”.

“Thỉnh thoảng, lúc tôi ở trong trường còn có thể nghe thấy lời mọi người đang nói với nhau ngoài ngã tư”.

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi báo chuyện này cho thầy cô giáo, họ còn bảo tôi đang nói dối”.

“Sau lần bệnh nặng đó, khả năng này của tôi cũng hoàn toàn biến mất”.

Ngư Ấu Vy lại lấy trong túi tiền ra một tờ giấy: “Đây là kết quả kiểm tra máu của anh và bố mẹ mình, trong đó nói rõ, ba người không có quan hệ huyết thống!”

Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập!

Lấy lại xem!

“Cậu bảy Diệp, Lý Hương Liên và Diệp Bắc Minh trải qua xét nghiệm y học cho thấy: Không có quan hệ huyết thống!”

Một hàng chữ đọc mà rợn cả người!

“Sao lại như thế được?”, đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại.

Anh không thể nào chấp nhận được sự thật này!

Ngư Ấu Vy có chút đồng cảm nhìn Diệp Bắc Minh.

Năm năm trước, tan cửa nát nhà!

Năm năm sau quay về, khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù cho bố mẹ!

Nhưng lại biết mình không phải cốt nhục bố mẹ sinh ra!

Đổi lại là bất kỳ một ai cũng rất khó chấp nhận được tất cả những thứ này.

Hạ Nhược Tuyết kéo tay Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, đừng buồn nữa, còn có tớ ở đây”.

“Dù cậu có thân thế gì, tớ cũng sẽ ở bên cậu!”

Hạ Nhược Tuyết đầy ẩn ý, đau lòng nhìn Diệp Bắc Minh.

Ngư Ấu Vy trong lòng có chút khó chịu: “Được rồi, tạm thời tôi mới tra ra được những thứ này! Chuyện đã hứa với anh vẫn chưa làm rõ ràng, nhưng anh yên tâm, Ngư Tiểu Vy tôi làm việc có đầu có cuối. Tiếp theo tôi đi thăm dò, bảo người của anh dừng xe! Tôi muốn xuống! Không có thời gian nhìn hai người tán tỉnh nhau”.

Cô ta nói một tràng xong.

Có chút mùi vị chua chát.

“Dừng xe”, Diệp Bắc Minh mở miệng.

Thẩm Hạc chân đạp phanh, dừng ở bên đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK