“Bây giờ, chỉ thiếu Tuyết Liên Thiên Sơn của thất sư tỷ thôi”.
Lục Tuyết Kỳ cũng chú ý đến Trần Lê Y: “Đây là?”
Vương Như Yên đi đến, thì thầm bên tai Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ cũng cười: “Thì ra là thị nữ mới nhận của tiểu sư đệ, vậy tối nay cô phải hầu hạ tiểu sư đệ của tôi thật tốt đấy”.
Diệp Bắc Minh tối sầm mặt: “Hai vị sư tỷ, hai người đừng đùa nữa”.
“Đệ là người đàng hoàng, Trần Lê Y, cô mau đi tắm rửa”.
“Sau đó nghỉ ngơi cho khỏe, những việc khác, sau này rồi tính”.
Anh gọi một nha hoàn trong phủ Lục Tuyết Kỳ đến, đuổi khéo Trần Lê Y đi.
Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ thở dài một tiếng: “Tiểu sư đệ trưởng thành rồi”.
“Nếu cần phụ nữ, thì nói với các tỷ mà”.
“Đúng thế đúng thế”, Vương Như Yên chua xót gật đầu.
Diệp Bắc Minh trực tiếp chuyển chủ đề: “Thất sư tỷ đâu?”
“Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm tuổi rất hiếm có, thất sư tỷ muốn mang về, e là cũng khó”.
Bỗng nhiên.
Một người hầu vội vàng chạy lên, cung kính bẩm báo: “Lục sư, bên ngoài có một cô gái nói là đưa Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm đến, chỉ đích danh phải giao đến tay của cậu Diệp”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Ba người nhanh chóng đến cổng lớn phủ Lục, quả nhiên chỉ thấy một cô gái trẻ đứng dưới bậc thềm.
Vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Diệp Bắc Minh đi ra, ánh mắt cô gái đó khóa chặt anh: “Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
“Là tôi”.
Diệp Bắc Minh
Cô gái trẻ ném ra một chiếc hộp ngọc, trực tiếp bay về phía Diệp Bắc Minh.
Anh tiện tay nhận lấy!
Giọng của cô gái trẻ vang lên: “Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm tuổi mà anh cần, tôi đã mang đến”.
“Cũng coi như tôi đã trả ân tình cho Như Khanh rồi”.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy một cây Tuyết Liên Thiên Sơn nằm bên trong.
Óng ánh long lanh, giống như được điêu khắc từ phỉ thúy.
Một luồng khí tức băng giá truyền ra, nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ, còn nghiêm trọng hơn mấy phần so với hàn khí của hoa băng thần.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng là Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm tuổi, cảm ơn cô”.
Vừa ngẩng đầu.
Đã không thấy người đâu.
Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ cũng ngẩn người.
Vừa nãy bọn họ chỉ quan tâm ngắm Tuyết Liên Thiên Sơn, không chú ý đến cô ta đã đi từ lúc nào.