“Người xưng vương hầu bái làm đại tướng thừa tướng, trời sinh có bản lĩnh – Vương Khinh Hậu!”
Huyết sứ số 5 khẽ gật đầu: “Vương Khinh Hậu? Tên không tệ”.
“Tao cho mày một cơ hội, bái tao làm thầy, tao sẽ truyền thụ cho mày tất cả tuyệt học”.
Hầu Tử khinh thường cái chết, cả đời hắn mới thấy một lần.
Là một hạt giống tốt, có thể đào tạo!
“Cái gì?”
“Số 5, mày…”
Huyết sứ số 6 và số 7 đều ngây người.
Hầu Tử phun ra ngụm máu tươi: “Tao nhổ vào, anh Diệp đến rồi, chúng mày phải chết”.
“Nhận tao làm đệ tử, chúng mày xứng sao?”
Ánh mắt huyết sứ số 5 u ám.
Hắn đứng lên, sát ý khủng khiếp trong nháy mắt bao trùm Hầu Tử!
Hầu Tử có một loại cảm giác hít thở không thông, thân thể đều run rẩy.
Đây là một loại bản năng!
Cũng không phải anh ta sợ.
Huyết sứ số 5 lạnh lẽo nói: “Mày nói lại lần nữa xem?”
Hầu Tử cắn răng: “Dù ông đây nói mười lần, mày cũng không xứng!!!”
Một giây kế tiếp.
Một trận cười sang sảng truyền đến.
“Ha ha ha ha!”
Một bóng người đẩy cửa phủ Diệp, chậm rãi đi đến, cười nói: “Hầu Tử, sao anh không đồng ý hắn chứ?”
“Nếu tôi là anh, tôi đồng ý ngay!”
“Có thêm sư phụ cũng tốt mà!”
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn qua.
Diệp Bắc Minh!!!
Chu Thiên Hạo đang nhắm mắt, lập tức mở ra: “Bắc Minh, cháu đến đây làm gì? Đi mau!”
Lý Hải Hà gân giọng hét lớn: “Diệp Bắc Minh, mau cứu tôi, tôi là thím cậu đấy”.
“Im miệng!”
Chu Thiên Hạo trách mắt: “Bắc Minh, đi! Vĩnh viễn đừng quay lại!”
Vạn Lăng Phong ngây người, ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh thật sự sẽ đến.
Một mình đấu với điện Huyết Hồn?
Thẩm Hạc có chút bất ngờ.
Ông ta đã chuẩn bị liều chết.
Chỉ có Hầu Tử bật cười: “Anh Diệp, con mẹ nó anh đến muộn quá, tôi sắp bị giày vò chết rồi”.