Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người trong phòng họp lập tức cười lớn: “Ha ha ha ha, Lục Tuyết Kỳ ơi là Lục Tuyết Kỳ, cô mạnh như vậy, nhưng đã từng nghĩ đến ngày hôm nay chưa?”

“Ha ha ha ha!”



Trên máy bay, Lục Tuyết Kỳ gửi tin nhắn vào trong nhóm.

“Sư đệ xảy ra chuyện ở Cảng Đảo!”

Mấy giây sau.

“Tút tút tút!”



“Alo, Lục sư tỷ…”

“Ngũ sư tỷ…”

“Tứ sư tỷ, lỗi của em…”

“Tam sư tỷ, chị đừng mắng em!”

Ba trăm mét dưới lòng đất sơn trang đúc kiếm.

Trước khi sơn trang đúc kiếm bị san phẳng, Diệp Bắc Minh và Vương Trường Sinh đã xông vào trong mật đạo dưới lòng đất.

Cửa vào mật đạo đã sụp đổ.

Nham thạch cực lớn chặn phía trước, đường ra ngoài bị phong kín.

Tiếng đại bác bên ngoài đã dừng hẳn.

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Lấy ra kiếm Đoạn Long, chém một nhát!

Đùng đoàng!

Đá bên ngoài cùng sụp đổ, xuất hiện một con đường.

Nhưng lớp đá phía trên lại một lần nữa rơi xuống.

Diệp Bắc Minh lặp lại bảy tám lần, vẫn như vậy.

Kiến trúc thượng tầng đã sụp đổ, cho dù anh chém nứt đá, phía trên cũng sẽ liên tục có nham thạch rơi xuống.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng lẽ cả đời cũng không ra được?”

“Sư phụ, không cần lo lắng, cùng lắm thì cả đời chúng ta ở trong này”.

Trên khuôn mặt già nua của Vương Trường Sinh đều là vể tươi cười: “Lương thực và nước ở đây đủ dùng, chúng ta ăn mấy trăm năm cũng không thành vấn đề”.

Mẹ nó!

Ai muốn ở đây cả đời với một lão già chứ!

“Từ đây đi xuống một con đường, chính là hồ địa hỏa của sơn trang đúc kiếm”.

“Nơi sâu nhất địa hỏa, nhiệt độ trên 3000 độ”.

“Chúng ta có thể yên tâm ở đây nghiên cứu kiếm đạo!”

Vương Trường Sinh có chút hưng phấn.

Con người này đúng là một tên mê kiếm!

Diệp Bắc Minh nghiêm giọng hỏi: “Rương sắt đó cũng ở đây?”

Vương Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy, ở nơi sâu nhất trong ao địa hỏa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK