“Sư tỷ, sao chị lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh giật cả mình.
“Ha ha, sao chị lại không thể ở đây?”, Vương Như Yên cười khẽ.
“Chị đã ngồi ở đây nửa tiếng rồi, em không thấy chị sao?”
Vương Như Yên lười biếng ưỡn người, chậm rãi đứng dậy từ trên sofa.
“Sao sư đệ phóng khoáng thế, thay quần áo trước mặt chị mà không thấy xấu hổ à”.
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Sư tỷ, khi nãy em không nhìn thấy chị”.
“Không nhìn thấy thì thôi, dù sao cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ”, Vương Như Yên cười, cô ấy cũng không tiếp tục trêu chọc Diệp Bắc Minh nữa mà nói: “Bắt đầu từ bây giờ, phủ vua Giang Nam sẽ là phủ của nhà họ Diệp em, chị đã cho thôi việc tất cả những người trong phủ vua Giang Nam rồi”.
“Sau này chị sẽ thuê một nhóm người có lai lịch trong sạch đến, làm người giúp việc cho nhà họ Diệp của em”.
“Sư tỷ, làm thế không sao chứ?”, Diệp Bắc Minh hơi chần chừ.
Vương Như Yên chậm rãi đi về phía Diệp Bắc Minh, bá đạo nói: “Em cứ yên tâm ở đó, sau này không còn phủ vua Giang Nam nữa, chỉ có phủ nhà họ Diệp thôi!”
“Đi thôi, chị đã đặt nhà hàng rồi, dẫn em đi ăn cơm”.
Hai người rời khỏi phòng, quả nhiên bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ, không hề ngửi thấy mùi máu.
Ngoài ra còn có rất nhiều hầu gái xinh đẹp đứng thành một hàng ngay ngắn: “Đây đều là người hầu của chị, tạm thời để họ phục vụ em, nếu không đủ người, sau này chị sẽ tìm thêm một nhóm nữa”.
“Một vài thói quen sinh hoạt đều giống như đúc khi em ở núi Côn Luân, hy vọng em sẽ ở đây quen”.
“Nếu không thích nơi này, toàn bộ Giang Nam, chỉ cần em nói, dù muốn phủ đệ thế nào, sư tỷ cũng có thể xây cho em”, Vương Như Yên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ cưng chiều, sâu trong mắt lộ vẻ đau lòng.
“Ba mẹ và anh cả của em…”
Cô ấy dừng lại, đau lòng nói: “Chị không biết xử lý thế nào, em tự quyết định”.
“Em muốn chôn ba mẹ và anh cả vào khu mộ tổ tiên nhà họ Diệp”, Diệp Bắc Minh cất lời.
“Được, cứ làm theo em nói, hai chị em chúng ta đi ăn cơm trước đã”, Vương Như Yên khẽ mỉm cười, kéo tay Diệp Bắc Minh, dẫn anh ra khỏi phủ nhà họ Diệp.
Nhà hàng Đế Uyên.
Tổng cộng sáu mươi sáu tầng, là kiến trúc mang tính tiêu biểu của thành phố Giang Nam.
Vương Như Yên tự mình lái xe, chở Diệp Bắc Minh tới trước cửa nhà hàng Đế Uyên, một nhóm người đã chuẩn bị xong từ trước, thảm đỏ trải dài, hoa tươi hai bên đường, mọi thứ đều vô cùng xa hoa.
“Hoan nghênh anh Diệp ghé qua nhà hàng Đế Uyên!”
Giám đốc nhà hàng Đế Uyên dẫn theo tất cả nhân viên đứng trước cửa nhà hàng, cúi người chín mươi độ với Diệp Bắc Minh.
‘Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai mà để bà chủ tự mình lái xe đưa đến, còn khách sáo như thế? Chẳng lẽ là người yêu của bà chủ?’
Người của nhà hàng thầm nghĩ trong lòng.
“Sư tỷ, làm gì thế này?”, Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ.